Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2017

Vì sao trẻ em ở Mỹ thường rất tự tin

Trẻ em ở Mỹ dù có học giỏi hay không, ngoại hình xấu đẹp thế nào, dáng người cao thấp mập ốm ra sao thì đều rất tự hào về bản thân, rất năng động sôi nổi, các bé luôn cảm thấy mình đặc biệt. Nói cách khác, những đứa trẻ này đều cực kỳ tự tin.
Vậy thì trẻ em ở Mỹ có được sự tự tin này từ đâu?






1. Tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ khiến trẻ tự tin
Chuyên gia tâm lý cho rằng sự tự tin của trẻ về cơ bản là đến từ tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ, đây là sự khẳng định giá trị bản thân của một con người.

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

Người Việt 'xấu tính' trong mắt Tây sống ở Việt Nam

Lâu nay bạn được nghe người nước ngoài nhận định: “VN tuyệt quá, tôi yêu VN…” nhưng thực tế có phải như vậy? Những chia sẻ của các doanh nhân, người nước ngoài sống ở Việt Nam khiến người Việt phải 'giật mình' nhìn lại.


Nhiều cô gái Việt không biết trân trọng vẻ đẹp châu Á
Sự khác biệt về văn hóa luôn tạo nên những tranh cãi. Tuy nhiên, những góc nhìn và 'soi' của những người nước ngoài sống và làm việc tại Việt Nam sẽ khiến người Việt nhìn lại chính mình. 
Bất an....
W.Grunkorn luật sư người Đức kể, tôi sống ở TPHCM đã vài năm nhưng vẫn không quên kỷ niệm nhớ đời trong những ngày đầu mới đến. Lần đó, tôi ngồi tại một quán cà phê ở trung tâm, một thanh niên đến gần tỏ vẻ thân thiện, sau đó bắt chuyện kiểu như những người Việt khi làm quen với “ông Tây”: Xin chào, bạn tên gì, bạn từ đâu đến…, lát sau nhìn xuống bàn tôi không thấy chiếc điện thoại đâu nữa.

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Những bài học “nhớ đời” của 1 người Việt sống ở Mỹ

Anh Misha Doan -  một việt kiều ở Boston chia sẻ về những cú sốc khi mới chuyển từ Việt Nam sang sống ở nước tư bản giàu nhất thế giới
“Việt Nam mà anh, có phải Mỹ đâu? Mà sao anh thay đổi nhiều thế từ khi sang Mỹ , nhát chết hẳn lên?”, cậu em nhún vai bảo.
Ở Việt Nam, tôi có thằng em thường hay vượt đèn đỏ khi đi xe máy. Ngồi sau nó mà run, la nó thì nó trả lời tỉnh queo: "Không có Cảnh sát Giao thông mà anh, em nhòm kỹ rồi!" Nghe tôi nói không phải vì sợ Cảnh sát mà phải chấp hành Luật giao thông thì nó nhún vai: "Việt Nam mà anh, có phải Mỹ đâu? Mà sao anh thay đổi nhiều thế từ khi sang Mỹ , nhát chết hẳn lên?" Nghe nó nói vừa tức vừa giật mình vì bắt gặp lại hình ảnh mình của bao năm trước qua cách lý sự của nó.

Cảnh chen lấn xô đấy thường thấy trong các nơi đông người ở VN 
Hồi mới sang Mỹ tôi ở cùng nhà với một đám sinh viên Việt Nam du học. Một hôm cả bọn tổ chức mở tiệc , mời cả bạn bè tới dự nữa, đông vui lắm. Ông chủ nhà cũng dự và kéo theo một ông bạn mà qua lời giới thiệu thì ông đó làm trong ban lãnh đạo một tổ chức cộng đồng người Việt tại Boston.

Sự thật về NGÀNH NAIL của người Việt ở Mỹ

Người Việt và ngành Nail

Posted on
Người Viêt gọi người làm trong tiệm làm móng tay là thợ nail hay thợ làm móng; người Mỹ gọi là nail technician hay manicurist. Thợ nam thường chỉ chuyên làm móng giả (còn gọi là móng bột), thợ nữ cũng làm móng giả và kiêm luôn những công việc khác. Khoảng 10 đến 20 năm trước có nhiều trí thức người Việt tự nguyện nhảy vào nghề để làm giàu. Cũng có nhiều trí thức vào nghề vì bị thất nghiệp. Họ thích nghề này vì đây là nghề phục vụ nên thường lấy tiền mặt và dễ trốn thuế. Dân trí thức còn nói tiếng Anh giỏi, bởi vậy, khách rất thích họ.

Trong những nghề nghiệp cần phải tiếp xúc với khách hàng thì nghề nail là một trong những nghề dễ tạo cho mối quan hệ khách – thợ trở nên gần gũi, thân mật. Chỉ có nghề nail, nhân viên mới có cả nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ ngồi xuống đối diện với mỗi khách hàng trong tư thế thoải mái, mặt đối mặt, cách nhau chỉ vài gang tay để vừa làm vừa tán chuyện. Có nhiều chuyện để tán: chuyện riêng tư cá nhân hay gia đình đến chuyện shopping, công việc làmăn ở văn phòng…. Cũng có người Tây cảm thấy cô đơn nên cần có người quen để tâm sự. Có người đem chuyện bực mình ra kể để xả stress. Nói chung, khi đã quen, đã có cảm tình thì người Tây rất thích kể chuyện này chuyện nọ với bạn nếu bạn gợi ý hay tỏ ra thích thú lắng nghe.

Tiết lộ của một Việt kiều về điều hay nhất của nước Mỹ

Nước Mỹ không phải thiên đàng, nhưng cũng không phải địa ngục. Nước Mỹ hay nhất thế giới ở chỗ chấp nhận những người đến đây làm việc, cố gắng, cần cù.
Thấy tôi du lịch khắp nơi, nhiều bạn tưởng tôi nhiều tiền. Sự thật tôi chỉ là một người Mỹ trung bình. Thời tuổi trẻ tôi làm việc hùng hục như người Mỹ. Làm việc nhiều, đóng thuế nhiều, để dành nhiều.
 Ngày già, tôi cũng như nhiều người Mỹ thuộc giới trung lưu, có lợi tức khả quan, lãnh mỗi tháng đến chết. Những người Việt Nam không may mắn đến đây lúc tuổi già, lãnh tiền nhân đạo mỗi tháng 500-600 đô la đem về Việt Nam sống là vua rồi. Người Mỹ trung bình lương hưu trí nhiều hơn vậy nên cuộc sống đáng sống lắm.

Đằng sau đồng USD Việt kiều Mỹ gửi về (Kỳ 1 - Kỳ 2)

Kỳ 1: Làm nails hay làm hãng?

Nhiều người Việt ở Mỹ, có thói quen lo cuộc sống bên này thì ít, mà lo bên Việt Nam thì… nhiều.
Khách Mỹ đến tiệm nails của người Việt
Chắc do Mỹ là đất nước có nhiều cơ hội. Người có sức làm nhiều, sẽ kiếm được nhiều tiền. Người ít sức làm ít, sẽ có ít tiền. Nên ai cũng nghĩ nghĩ sang tới Mỹ rồi, có việc là kiếm được tiền, bên Việt Nam còn khó khăn, vất vả nên ít nhiều mình phải giúp.

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Vì sao người Do Thái giỏi làm kinh tế ?

Karl Marx, Alan Greenspan, Paul Krugman, George Soros, Michael Bloomberg...đều là những người gốc Do Thái rất thành công.

Cả một dân tộc giỏi làm kinh tế
Chúng ta đều biết người Do Thái (thời cổ gọi là Hebrew) là dân tộc thành công nhất trên nhiều lĩnh vực trí tuệ, nhưng có lẽ ít ai biết họ thực ra còn cực kỳ xuất sắc trên mặt kinh tế, tài chính, thương mại.
Họ đạt được những thành tựu đó trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn: toàn bộ dân tộc Do Thái buộc phải sống lưu vong phân tán, “ăn nhờ ở đợ” suốt 2000 năm qua trên khắp thế giới, đi tới đâu (trừ ở Mỹ) cũng bị xa lánh hoặc hắt hủi, xua đuổi, tước đoạt, thậm chí hãm hại, tàn sát vô cùng dã man, bị cấm được sở hữu bất cứ tài sản cố định nào như nhà đất, tài nguyên thiên nhiên ....

Chỉ cần lướt các mạng tìm kiếm là ta có thể sưu tầm được ngay một số thành tựu cực kỳ gây ấn tượng của người Do Thái trên lĩnh vực kinh tế, dù là về mặt lý thuyết hay thực tiễn. Hãy xem một số số liệu sau đây:

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

Cô gái Úc gốc Việt thay đổi cả thế giới bằng công nghệ



Lê Thị Thái Tần (Tan Le), vị Chủ tịch trẻ nhất của TT Dịch vụ Nhân lực Việt - Úc

Chỉ mới 16 tuổi, Tan Le đã được nhận vào Đại học Monash, rồi tốt nghiệp loại ưu chỉ trong vòng 3 năm ở cả hai ngành Luật và Thương mại

Năm 1998, lần đầu tiên tại Úc, một nữ sinh viên gốc Việt 18 tuổi đã đạt danh hiệu “The Young Australian of the Year”, giải thưởng thường niên dành cho một cá nhân ưu tú dưới 30 tuổi có ảnh hưởng nhất trong xã hội.

Cô gái ấy tên là Lê Thị Thái Tần (Tan Le), vị Chủ tịch trẻ nhất của Trung tâm Dịch vụ Nhân lực Việt - Úc. Ở tuổi 15, Tần đã lãnh đạo nhiều nhóm thiện nguyện giúp đỡ hàng trăm dân nhập cư tìm việc và ổn định cuộc sống trên đất Úc.
Dù bận rộn với cộng đồng, nhưng cô vẫn hoàn thành xuất sắc chương trình trung học ngay từ tuổi 16, vào thẳng Đại học Monash, giành học bổng toàn phần của KPMG để học 2 ngành Luật và Thương mại.

Bài thuyết trình 8 triệu lượt xem về chìa khóa của thành công - tác giả Angela Lee Duckworth

Bài thuyết trình “Chìa khóa của thành công?” của tác giả Angela Lee Duckworth trên diễn đàn TED tính tới nay đã thu hút 8 triệu lượt xem.

Bài thuyết trình là sơ lược kết quả nghiên cứu của nhóm cô về yếu tố chung quyết định thành công của nhiều người thuộc các lĩnh vực khác nhau.
Angela Lee Duckworth hiện là Tiến sĩ Tâm lý học ở ĐH Pennsylvania và đang là giáo sư ở khoa Tâm lý của trường.
Khi tôi 27 tuổi, tôi từ bỏ một công việc yêu cầu rất khắt khe trong ngành tư vấn quản lý để làm một công việc còn đòi hỏi khắt khe hơn: dạy học. Tôi dạy toán lớp 7 ở các trường công của thành phố New York. Và giống như những giáo viên khác, tôi làm các bài kiểm tra, trắc nghiệm. Tôi giao bài tập về nhà, chấm điểm.

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

Những góc khuất của Bán hàng đa cấp ở VN

Tại VN, mô hình kinh doanh tiếp thị đa cấp hay còn được gọi một cách thông dụng là “Bán hàng đa cấp” trong hơn 1 thập niên vẫn sôi động và là đề tài bàn cãi trên nhiều diễn đàn mạng xã hội vì sự biến tướng “vàng thau lẫn lộn” của mô hình này dù dưới danh nghĩa các tập đoàn kinh doanh uy tín đến từ Hoa Kỳ.

Bán hàng đa cấp là gì?
Mô hình kinh doanh tiếp thị đa cấp ở VN là một câu chuyện dài xuyên suốt khoảng 15 năm qua, thu hút cả triệu người tham gia, với hy vọng có cơ hội làm giàu nhanh chóng mà không phải cần nhiều vốn hay mất quá nhiều thời gian.

Văn hóa Mỹ Không dễ dàng để đối mặt - Nhật Bản đất nước kỳ lạ

Văn hóa Mỹ - Không dễ dàng để đối mặt

Để thành công trong học tập cũng như công việc sau này, du học sinh đòi hỏi phải có kiến thức vững vàng và đặc biệt phải có khả năng hòa nhập tốt tại Mỹ. Rất nhiều du học sinh gặp vấn đề trong việc thích ứng với môi trường học tập mới dẫn tới nhiều hậu quả xấu như kết quả học tập không tốt hay thậm chí là phải bỏ dở việc học hành về nước. Vậy làm thế nào để có thể thích nghi với môi trường học tập, sinh hoạt mới và đạt kết quả học tập tốt nhất?
SỰ CHUẨN BỊ TÂM LÝ KỸ CÀ

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

7 sự thật phũ phàng làm thay đổi đời bạn - Khác biệt giữa người thành công và kẻ thất bại

Nếu bạn đang đợi một hiệp sĩ đến giải cứu bạn trong nguy nan, có khi phải chờ cả đời đấy!
Không ai chỉnh sửa những sai lầm của bạn
Nếu bạn đang đợi một hiệp sĩ trong chiếc áo giáp sáng choang, cưỡi ngựa trắng đến giải cứu bạn trong nguy nan, bạn sẽ phải đợi chờ cả đời đấy. Người duy nhất có thể giúp bạn chỉ có thể là bản thân bạn mà thôi. Đặc biệt, không nên để hạnh phúc của bạn phụ thuộc vào người khác. Bạn phải tự chịu trách nhiệm cho chính cuộc đời của mình. Và khi làm được điều đó, bạn sẽ ngạc nhiên vì sức mạnh tiềm ẩn của chính bạn mà bạn chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Sẽ không có hiệp sĩ đẹp trai, con nhà giàu, thành đạt giang tay cứu bạn ngoài đời thực đâu nhé. Và nếu có, chàng cũng sẽ không đến với bạn chỉ vì bạn kiên nhẫn ngồi chờ chàng đâu.
Sẽ không có hiệp sĩ đẹp trai, con nhà giàu, thành đạt giang tay cứu bạn ngoài đời thực đâu nhé. Và nếu có, chàng cũng sẽ không đến với bạn chỉ vì bạn kiên nhẫn ngồi chờ chàng đâu. Ảnh minh họa: Internet
Cuộc sống không bao giờ hoàn hảo cả
Nếu bạn đang đợi một thời điểm hoàn hảo để làm điều gì đó - tự khởi tạo một doanh nghiệp, bắt đầu kế hoạch giảm cân, chinh phục các đỉnh núi hoặc đổi chỗ làm/chỗ ở, bạn cũng có thể sẽ phải đợi cả đời. Không có thứ gọi là “thời điểm vàng” để làm bất cứ điều gì. Đó chẳng qua chỉ là phản ứng sợ thay đổi của chính bạn mà thôi.

16 lý do để ghét Việt Nam - một anh Tây ba lô Pillbox Bunker sang Việt Nam du lịch với vợ

Giới thiệu: Tác giả của bài viết này là một anh Tây ba lô sang Việt Nam du lịch với vợ. Kỷ niệm sốc văn hóa của anh đã khiến anh viết bài  16 reasons to hate Vietnam. Bài này tuy cũ nhưng nó cho chúng ta biết về một góc cạnh khác ngoài những lời khen xã giao chúng ta hay được nhận từ các du khách quốc tế. Theo tác giả, 16 lý do để ghét Việt Nam là:
  1. Sự gian dối
  2. Kiểu nói thách giả cả
  3. Tiếng ồn
  4. Ngôn ngữ
  5. Giao thông
  6. Phí xin thị thực để vào Việt Nam
  7. Những tòa nhà mỏng
  8. Cách người Việt làm cản trở lối ra vào trước cửa hàng
  9. Tôm hùm
  10. Cái ghế nhựa, con gián và bệnh dịch tả
  11. Cái mũ cối (mũ bộ đội)
  12. Tài xế taxi ở Việt Nam
  13. Món ăn ở Việt Nam
  14. Sự vô ý vô tứ (vô ý thức)
  15. Khả năng về kiến thức và thông tin kém của người Việt
  16. Sự khác biệt văn hóa, góc nhìn cá nhân

Làm giàu từ nấm rơm ở Cần Thơ - ông chủ trại nấm Tám Phấn nức tiếng miền Tây, Lê Văn Út

Thu nhập mỗi năm không dưới nửa tỉ đồng từ nghề trồng nấm giúp ông Lê Văn Út (55 tuổi) - phường Thới An Đông, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ - vươn lên thoát nghèo, trở thành ông chủ trại nấm Tám Phấn nức tiếng ở Cần Thơ
“Cái nghề này tuy cực nhưng vui, cho thu nhập mỗi ngày. Cô nhìn nè, những tai nấm đang nở, độ vài giờ nữa là có thể thu hoạch và giao cho khách được rồi”. Ông Lê Văn Út phấn khởi khoe khi hướng dẫn chúng tôi tham quan trại nấm sắp đến mùa thu hoạch.
Bền chí làm giàu
Đến giờ này, câu chuyện thoát nghèo của ông Út được bà con trong vùng vẫn truyền tai nhau với sự nể phục. “Nói thật, đôi lúc tôi cứ nghĩ mình nằm mơ. Lúc bắt tay trồng nấm, tôi chỉ nghĩ đơn giản là có cái nghề để thoát nghèo và đã cố gắng hết sức. Ông trời quả không phụ lòng người” - ông Út thổ lộ.
Thu nhập từ trồng nấm giúp ông Lê Văn Út khấm khá
Thu nhập từ trồng nấm giúp ông Lê Văn Út khấm khá

Triệu phú gốc Việt làm giàu bằng tương ớt ở Mỹ - ông David Tran

Đến Mỹ với 2 bàn tay trắng, sau gần 40 năm, David Tran đã làm được việc mà ít ai nghĩ ông có thể là biến tương ớt Việt trở thành biểu tượng văn hóa tại đất nước cờ hoa.
David Tran, 70 tuổi, sáng lập hãng tương ớt Huy Fong vào 1980. Vài năm sau, ông giới thiệu sản phẩm tương ớt Sriracha tới toàn bộ người Mỹ. Kinh doanh tương ớt hiện là một trong 10 ngành phát triển nhanh nhất tại Mỹ với hơn 1 tỷ USD doanh thu mỗi năm.
Hành trình gian nan và giấc mơ nước Mỹ
davidtran
David Tran chưa bao giờ muốn trở thành tỷ phú. Ảnh: Hotsaucedaily.
Những năm cuối thập niên 70, David Tran chân ướt chân ráo từ Việt Nam tới Los Angeles. Thời gian đầu tại Mỹ, Tran chẳng thể kiếm nổi một loại gia vị cay nào hợp với khẩu vị của mình. Huy Fong ra đời trong bối cảnh ông nhận ra cộng đồng người Đông Nam Á tại Los Angeles đang có nhu cầu về một loại tương ớt dành cho chính mình.
Sản phẩm tương ớt Sriracha của Tran có nguồn gốc từ tỉnh Si Racha, Thái Lan. Gia vị cay này nhanh chóng nổi tiếng khắp vịnh San Gabriel và sau đó là cả nước Mỹ. Loại tương ớt màu đỏ rực được đựng trong chiếc bình trong suốt, với chiếc nắp màu xanh dễ nhận thấy cùng logo hình gà trống đã nhanh chóng trở nên quen thuộc. Google từ khoá “Sriracha”, hàng loạt tài liệu về sách dạy nấu ăn, chai đựng nước, vỏ iPhone,… sẽ được hiển thị.

Mất tiền…nhận quả đắng từ các khóa học làm giàu

(PLO) -Đang là sinh viên bỏ học, ra trường thất nghiệp, trượt tốt nghiệp…để ngụy biện  họ bỏ ra vài triệu đến vài chục triệu đồng học một khóa học kinh doanh để mua công thức thành công. Thành công chưa thấy đâu, rất nhiều bạn trẻ đã mất cả chục triệu đồng tham gia các khóa học làm giàu chỉ để mua vui?
Tràn lan các khóa học làm giàu
Mỗi khóa học chỉ vỏn vẹn 1 – 2 ngày, mới mức học phí tiền triệu thậm chí chục triệu đồng nhưng đang có sức thu hút đặc biệt với giới trẻ. Bằng chứng là, các khóa học làm giàu đang nhản nhản trên internet, gửi email cá nhân với những lời mời gọi hấp dẫn: “kiếm 100 triệu tháng”, “Học xong không thành công trả lại tiền”, “kiếm tiền khi đang ngủ”,… 
Mất tiền…nhận quả đắng từ các khóa học làm giàu
Sau nhiều ngày chờ đợi, PV đã chính thức đăng kí tham dự một khóa học làm giàu đang gây sốt tên Boot Camp với quảng cáo học xong kiếm 100 triệu/ tháng. Khóa học diễn ra trong vòng hai ngày, mỗi tháng tổ chức một lần. Khóa học có gần 150 học viên, chủ yếu là học sinh, sinh viên, người trẻ… Giá vé là 3.290.000 đồng, ngoài ra còn nhiều các vé ưu đãi giá từ 350.000 đồng- 1,5 triệu đồng. 

Người Việt đang xấu dần trong con mắt của người nước ngoài

(Sóng trẻ) - Trong thời mở cửa, các nước trên thế giới tạo điều kiện giao lưu và xích lại gần nhau. Lượng khách quốc tế đến Việt Nam ngày một đông và người Việt Nam ra nước ngoài cũng ngày càng trở nên phổ biến. Và cũng từ đây, trong mắt người nước ngoài  một số hình ảnh không hay về người Việt Nam đã xuất hiện và càng trở nên rõ nét.

Đất nước Việt Nam đẹp, dân tộc Việt Nam có bề dày lịch sử, con người Việt Nam thân thiện, mến khách.. Chúng ta cũng nên tự hào mà rằng đất nước nhỏ bé cũng được vinh dự biết đến những thành công của người Việt trên quy mô quốc tế. Rồi còn yêu thêm những tinh hoa trong ẩm thực Việt Nam đang dần dần chinh phục những thực khách khó tính nhất trên thế giới. Liệu như vậy đã đáng tự hào? Đáng chứ! Sao lại không?

e8a152acf_1.1.jpg
Đối lập với người Nhật là hình ảnh của người Việt

Tuy nhiên, Người Việt đang mắc một khuyết điểm là niềm tự hào dâng lên quá cao mà quên mất đi cần hành động gì để ngày càng phát huy tinh hoa văn hóa dân tộc, chính người Việt chúng ta cũng đang làm xấu đi hình ảnh của dân tộc mình trong tâm tưởng của công dân toàn cầu.

Hiện nay, một tật xấu về thói quen của người Việt là tinh thần tự giác, giữ gìn vệ sinh công cộng và bảo vệ môi trường. Khi sang nước Nhật, thật là xấu hổ và e thẹn trước cách người Việt hành động, ở đây cần có một sự thay đổi trong tư duy của người Việt Nam. Chia sẻ hàng loạt  những hình ảnh chụp các cổ động viên người Nhật của World Cup 2014 đang diễn ra tại Brazil.


Halloween: Lễ Hội Quái Gở Của Bóng Tối Và Sự Chết

Halloween là lễ hội của bóng tối và sự chết. Là những người đã được cứu chuộc bởi huyết của Chúa Cứu Thế Jesus, Cơ Đốc Nhân đừng tham dự vào sự tối tăm của lễ hội Halloween dưới bất cứ hình thức nào. 
1_8_1351646499_24_halloween
Lễ hội Halloween đã trở nên khá phổ biến trong nhiều năm gần đây. Nó gắn liền với các hoạt động như trò trẻ con đi từ nhà này sang nhà khác trêu chọc và quậy phá để đòi bánh kẹo (treat-or-trick), hội hóa trang với mặt nạ và trang phục ma quỷ (ghoulish masks and costumes), chơi lồng đèn có khuôn mặt quái dị làm bằng quả bí ngô (jack-o’-lanterns), đốt lửa hiệu (bonfire), trò dùng miệng để câu quả táo trong thùng nước (apple bobbing)… Halloween đã phát triển thành hoạt động hằng năm trên toàn cầu, tiêu tốn hàng tỷ đô-la, dành cho mọi lứa tuổi. Tại các nước Âu-Mỹ, hàng loạt các sự kiện nhân dịp này được quảng cáo, từ những chuyến du lịch ma, những chuyến tàu ma, lễ hội hồn ma, tiệc ma thâu đêm, cho đến việc ngồi đồng gọi hồn…
Halloween đã du nhập vào Vietnam và được khuếch trương như là hoạt động tiệc tùng vui đùa của thanh thiếu niên. Đây là cơ hội thương mại cho các nhà tổ chức sự kiện, lôi kéo nhiều người tham gia tìm thú vui trong các sinh hoạt liên quan đến Halloween, bất chấp sự quái gớm của nó, hoặc không hiểu nguồn gốc và bản chất tối tăm của lễ hội này. Nhiều bậc phụ huynh mua cho con em mình những bộ quần áo và mặt nạ ma quỷ, đồ dùng của phù thủy với suy nghĩ ma quỷ sẽ tránh xa con em mình khi thực hiện việc hóa trang quái gở này, thậm chí chỉ đơn giản là thấy người ta mua bán, ăn mặc trang phục ma quỷ thì cũng cho con em mình tham gia theo. Điều đáng buồn là một số Cơ Đốc Nhân cũng hưởng ứng các hoạt động nhân dịp lễ Halloween vì cho rằng đó chỉ là sự vui chơi tiệc tùng.
Bài viết này nhằm mục đích giúp người đọc hiểu rõ nguồn gốc và bản chất của lễ hội Halloween; và nhận thức việc mình có nên tham gia bất cứ điều gì liên quan đến Halloween hay không, dựa trên ánh sáng của Lời Chúa.

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

20 sự thật phũ phàng về cuộc sống giúp bạn TRƯỞNG THÀNH hơn

Cuộc sống luôn chứa đựng những sự thật phũ phàng mà có thể bạn không muốn chấp nhận, nhưng nếu dũng cảm đối mặt, bạn sẽ trưởng thành hơn. Hãy đọc 20 sự thật về cuộc sống dưới đây và cùng suy ngẫm nhé!
1. Có thể tiền không phải là tất cả, nhưng có tiền thì mọi thứ luôn dễ dàng hơn sự thật, cuộc sống

ĐỨC TIN - BELIEVE IN GOD

ĐẠO CÔNG GIÁO
Giáo sư : Con trai là một người theo đạo Thiên Chúa Giáo đúng không?
Sinh viên : Dạ đúng thưa giáo sư
Giáo sư : Vậy con có tin vào Chúa không?
Sinh viên : Tất nhiên rồi thưa giáo sư
Giáo sư : Chúa tốt lành chứ?
Sinh viên : Chắc chắn là như vậy
Giáo sư : Chúa có tất cả quyền lực không?
Sinh viên : Dạ có
Giáo sư : Anh trai tôi chết vì ung thư mặc dù anh ấy đã cầu nguyện với Chúa chữa lành cho anh ấy rất nhiều. Hầu hết trong chúng ta ai cũng đã cố gắng giúp đỡ người khác khi họ đau ốm. Nhưng Chúa thì không. Vậy cậu nói xem Chúa tốt lành như thế nào?
(Sinh viên im lặng)

GIẢI MÃ VÀ LÀM CHỦ CẢM XÚC

Nói về chỉ số EQ
Một thời thiên hạ đã đình đám với chỉ số IQ. Nó được lăng xê lên như là hình ảnh của một năng lực vượt trội, là liều thuốc của mọi khó khăn, yếu kém. Các công ty thi nhau đưa ra các bài Test IQ để đánh giá nhân tài, nhằm tuyển chọn được những người giỏi nhất.
Bây giờ đến lượt EQ lên ngôi. Người ta bảo rằng những người EQ cao là những người có phẩm chất vượt trội về tinh thần và đạo đức, là hiện thân của tính nhân bản và những linh cảm siêu phàm. Cái này thì lại cao hơn IQ một bậc và có khả năng mang lại những thành công vượt trội trong tương lai.
EQ là gì?
EQ là chỉ số đo lường khả năng xúc cảm của một người. Nhưng hệ đo lường của nó không nhằm đánh giá một người nào đó là máu lạnh hay mít ướt, có biết thưởng thức văn chương nghệ thuật không. Nó cũng không phải là một thứ đối lập với IQ, kiểu như người nào có IQ cao thì EQ sẽ thấp hay ngược lại.


Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Thành tích “siêu đỉnh” của thần đồng Đỗ Nhật Nam trên đất Mỹ

Thần đồng Đỗ Nhật Nam nhận học bổng toàn phần từ đại học danh tiếng
Đại học Yale (Yale University) là một trong 8 trường thuộc nhóm Ivy League-nhóm trường danh giá với ý nghĩa về hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo lâu đời và hàng đầu của Mỹ. Đây là đại học lâu đời thứ 3 ở Mỹ và là một trong những trường đại học hàng đầu thế giới. Yale là trường Đại học đắt đỏ nhất của Mỹ, nhưng chất lượng giáo dục của Yale là điều được cả thế giới công nhận. Và chàng trai thần đồng người Việt, Đỗ Nhật Nam đã giành được học bổng giá trị từ ngôi trường này.

Đỗ Nhật Nam sang Mỹ du học từ năm 2014 tại trường Saint Paul The Apostle ở bang Texas, Mỹ. Hiện, Nam đang học trường THPT Church Farm School (Bang Pennsylvania) Hoa Kỳ. Kết quả học tập của chàng trai Việt rất tốt, năm vừa qua em hoàn thành 7 môn học với điểm số cao ở tất cả các môn. Tháng 3 vừa qua, Đỗ Nhật Nam vừa xuất sắc chinh phục giải 3 cấp bang, hạng mục Nguyên tắc quản trị kinh doanh trong một cuộc thi có tới 4500 thí sinh tham gia tại Mỹ.

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Nghệ thuật đàm phán trong bữa ăn Á

Leave these western ways behind when dining in Asia

(Andrew Rowat/ Getty Images)
Lần đầu tiên dự bữa tiệc Trung Quốc đúng nghĩa khi đi công cán tại vùng Mãn Châu lạnh lẽo hồi 1988, tôi đã rất bối rối khi ngồi trước một đĩa đầy ngồn ngộn những chú chim sẻ non để nguyên con. The first time I sat down for a real Chinese banquet, on assignment to frigid Manchuria back in 1988, I found myself confronted first with a heaped serving dish of deep-fried, whole baby sparrows.
Liệu tôi nên dùng đũa gắp một con hay không, hay nên xé thịt ra khỏi xương mà không bị trông như thằng ngốc? Món tiếp theo là một chú rùa lớn đã được hấp chín. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi dám thử món này. Vẫn còn đói, tôi thấy nhẹ cả người khi món chính được dọn lên hóa ra là thứ trông rất hấp dẫn, ngon miệng - một chú cá lớn được để nguyên con. How did I grab one of these with a chopstick or dissect bone from flesh without making a fool of myself? Next came one large boiled tortoise, the first and last I would ever attempt to devour. Still hungry, I was relieved when the main course turned out to be a recognisably delectable, if massive, whole fish.
Tôi vừa định ăn thì chủ tiệc, các quan chức chính quyền, hãnh diện khoe rằng đó là cá nuôi ở vùng nước ngay sát với nhà máy điện hạt nhân. I was just about to dig in when my government hosts boasted that it had been farmed in the run-off water from the nearest nuclear power plant.

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Tony Fernandes - người hồi sinh AirAsia

Doanh nhân Malaysia chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực hàng không khi mua lại hãng bay nợ nần chồng chất năm 2001 với giá chỉ 25 cent.
Ông chủ 50 tuổi của hãng bay giá rẻ AirAsia - Anthony Fernandes (Tony Fernandes) không phải người xa lạ với giới truyền thông. Ngoài thành tích biến AirAsia thành hãng hàng không giá rẻ lớn nhất khu vực, Fernandes còn tạo dựng được hình ảnh đáng ngưỡng mộ, được ví như phiên bản châu Á của Richard Branson - tỷ phú người Anh đang điều hành Virgin Airlines.
Tony Fernandes sinh năm 1964 tại Kuala Lumpur (Malaysia). Ông tốt nghiệp Trường Kinh tế London chuyên ngành kế toán, ban đầu làm việc cho hãng thu âm Virgin Records của Richard Branson. Sau đó, ông trở thành Phó chủ tịch khu vực Đông Nam Á tại Warner Music. Fernandes còn được nhận giải thưởng Setia Mahkota Selangor cho những đóng góp trong ngành âm nhạc Malaysia. Tuy nhiên, khi Time Warner thông báo sáp nhập với America Online, ông đã nghỉ việc để hiện thực hóa mơ ước từ nhỏ, là lập một hãng hàng không.
"Khi nhận thấy ngành âm nhạc không thể ứng phó trước sự xâm nhập của Internet. Tôi cho rằng cuộc chơi đã kết thúc và quyết định ra đi", Fernandes cho biết trên BBC năm 2010. 
tony-6019-1419830325.jpg
Tony Fernandes - CEO hãng bay giá rẻ AirAsia. Ảnh: AFP

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

H.T.H.N - Siêu lừa số 1 Việt Nam

Chân dung 'siêu lừa' 4.911 tỷ Huỳnh Thị Huyền Như

 - Vụ án Huỳnh Thị Huyền Như “lừa đảo chiếm đoạt tài sản” được xem là một trong 6 “đại án” của cả nước trong năm 2013. Bằng nhiều thủ đoạn, người đàn bà có “gan thép” này đã nuốt trọn hàng nghìn tỷ đồng một cách dễ dàng đến khó tin.

Siêu lừa Huyền Như không chỉ 'gây sóng' dư luận về số tiền lừa đảo lên đến gần 4.000 tỷ đồng mà còn vì hành vi phạm pháp của Như đã kéo theo hàng loạt lãnh đạo cấp cao đến cán ngân hàng, những đại gia đều phải xộ khám. Tại phiên tòa sơ thẩm, khi nghe Huyền Như khai trước vành móng ngựa, người dự khán không khỏi giật mình bởi những thông tin khủng khiếp về thế giới ngầm của "tín dụng đen". Càng nghe càng thấy Như là bị cáo đứng đầu nhưng cũng là một nạn nhân trong vòng xoáy của đồng tiền.

1/ Vậy Huỳnh Thị Huyền Như là ai?
Huỳnh Thị Huyền Như (sinh năm 1978, thường trú ở phường 22, quận Bình Thạnh, TP. HCM) là vợ của một Phó giám đốc chi nhánh Ngân hàng thương mại cổ phần công thương Việt Nam (Vietinbank).
Bản thân Huỳnh Thị Huyền Như trước khi bị bắt (ngày 6/10/2011) là phó phòng quản lý rủi ro Ngân hàng thương mại cổ phần Công thương Việt Nam - chi nhánh TP.HCM & nguyên quyền Trưởng phòng giao dịch Điện Biên Phủ, ngân hàng Vietinbank CN HCM)
Đồng thời, bà này cũng là thành viên HĐQT Công ty CP chứng khoán Phương Đông (ORS), được bầu ngày 18/5/2011. Đến tháng 10/2011, ORS đã công bố quyết định đình chỉ tư cách thành viên HĐQT của bà Huỳnh Thị Huyền Như sau khi vụ lừa đảo gần 4.000 tỷ đồng bị phanh phui.
Huyền Như bị truy tố về 2 tội danh: “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”, “Làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan tổ chức”. Nguyên nhân phạm tội của Như xuất phát từ những món nợ không có khả năng thanh toán. 
Chân dung "siêu lừa số 1" VN (Ảnh: Pháp luật & xã hội)

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

MÌ GÕ trứ danh Hong Kong - 1001 hương vị hút khách

Mì GÕ HONGKONG bên hông chợ lớn đã có mặt tại VIETNAM :)
"Điểm thú vị nhất là nếu bạn chọn hai tô cùng loại mì và đồ ăn kèm thì hai tô ấy vẫn có vị khác nhau do sự mạnh hay nhẹ tay lúc múc", người bán chia sẻ.
Mì xe đẩy Hong Kong 1001 vị hút khách
Gần hai tuần nay, khi lưu thông trên đường Nguyễn Trãi (đoạn gần ngã tư Nguyễn Trãi - Lương Nhũ Học) người đi đường thường thấy một cảnh buôn bán của một xe bán hàng có dòng chữ "Mì xe đẩy nổi tiếng Hong Kong".

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Tuấn Ngọc chia sẻ sự trải nghiệm đời trong giới nhạc sang ở Việt Nam và hải ngoại



Tuan Ngoc

Tuấn Ngọc - giọng hát vượt thời gian

Tuấn Ngọc ngoài đời với áo quần giản dị và ánh mắt chăm chú đến mọi việc diễn ra xung quanh, lời nói khiêm nhường và thường rất cẩn trọng khi cần phải bày tỏ 1 quan điểm nào đó. Anh là một người cởi mở.

Nhạc sĩ Phạm Duy trong một lần trả lời phỏng vấn báo chí đã nói, ông tự hào vì có con rể là ca sĩ Tuấn Ngọc (vợ Tuấn Ngọc là ca sĩ Thái Thảo - con gái nhạc sĩ Phạm Duy). Còn Tuấn Ngọc thì bộc bạch: "Tôi thích nhạc Phạm Duy từ bé, khi là thành viên của gia đình tôi càng hiểu thêm về ca từ và giai điệu của nhạc Phạm". Anh còn nói đùa: "Trở thành con rể của nhạc sĩ Phạm Duy có cái lợi là hát nhạc Phạm Duy... không phải trả tiền". Tuấn Ngọc là như vậy, rất dí dỏm, hài hước.
Ca sĩ Tuấn Ngọc. Ảnh: Quốc Huy.
Tuấn Ngọc tên thật là Lã Anh Tuấn, người thân vẫn gọi anh là Tuấn chứ không gọi là Tuấn Ngọc. Những ai ở miền Nam trước 1975 đều còn nhớ ban nhạc hài hước ATV mà cha anh - nghệ sĩ Lữ Liên - là một thành viên. Xuất thân trong một gia đình có truyền thống âm nhạc với cha là nhạc sĩ Lữ Liên, ngọn cờ đầu của nền tân nhạc Việt Nam, ông có 6 người con mà khi trưởng thành họ đều gắn bó với âm nhạc và được công chúng trong và ngoài nước yêu mến là: Tuấn Ngọc, Bích Chiêu, Anh Tú, Khánh Hà, Thúy Anh, Lan Anh và Lưu Bích.

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

"Thần đồng là thằng đần" - Thiên tài sẽ không xuất hiện ở VN ?!

"Thần đồng là thằng đần"

Báo chí và giới phê bình bắt đầu gọi tác giả 10 tuổi của "Cuộc chiến hành tinh Phantom" bằng hai tiếng "thần đồng", ngay sau khi cuốn sách ra mắt tháng 11/2011. Thật sự thì cậu bé Nguyễn Bình đã nghĩ gì về danh xưng ấy?... Vẫn là cái nhìn thế giới bằng con mắt tuổi thơ trong trẻo và ngây thơ, nhưng cuộc trò chuyện với Nguyễn Bình thật thú vị và cho người lớn nhiều suy ngẫm.

Nguyễn Bình - tác giả cuốn sách "Cuộc chiến hành tinh Phantom"
Phóng viên (PV): Em vừa viết cuốn truyện “Cuộc chiến hành tinh Phantom”, em có thấy cuộc sống của mình thay đổi?
Nguyễn Bình: Em không có bất cứ sự thay đổi nào. Chính xác thì là chưa thấy.
PV: Em đọc sách từ năm bao nhiêu tuổi?
Nguyễn Bình: Từ năm ba – bốn tuổi.
PV: Những cuốn sách thu hút em nhất ở điều gì?
Nguyễn Bình: Nó có rất nhiều kiến thức về thế giới, về các nền văn minh.
PV: Trẻ con thường thích trò chơi, phim hoạt hình, truyện tranh, thích đi đến những khu vui chơi giải trí.
Nhưng bố em kể rằng khi em được bố đưa vào TP.HCM trong đợt ra mắt cuốn sách, em không xin đến Đầm Sen, đến vườn bách thú, mà lại  xin bố đưa những địa danh văn hóa, địa danh lịch sử để tìm hiểu. Sở thích của em có vẻ hoàn toàn khác những đứa trẻ bình thường.
Đã bao giờ em thích những gì mà trẻ con bình thường thích chưa? Ví dụ như phim hoạt hình chẳng hạn?
Nguyễn Bình: Phim hoạt hình thì em thích nhất phim hoạt hình của Mỹ, sau đó đến hoạt hình của Anh và Pháp. Chỉ 3 nước đó thôi. Truyện tranh thì em chỉ đọc duy nhất Doremon, còn những chuyện khác em ko thích. Em không thích những mô típ  lặp lại quá nhiều trong truyện tranh bây giờ.
PV: Thế Doremon có gì thu hút em?
Nguyễn Bình: Bởi vì nó cho em nhiều những kiến thức: thế giới tương lai trong trí tưởng tượng của tác giả. Doremon giúp em hình dung ra cả đất nước và cuộc sống của người Nhật.
PV: Ông tác giả của cuốn truyện tranh nổi tiếng Doremon tưởng tượng ra nước Nhật trong tương lai là một nước Nhật thế này thế kia… Có bao giờ em tưởng tượng ra Việt Nam mình trong tương lai sẽ thế nào không?
Nguyễn Bình: Em nghĩ việc dự đoán tương lai là của các nhà tiên tri. Không phải của em. Em cũng thấy thật  khó tưởng tượng được tương lai VN sẽ thế nào. Vì tính đến hiện tại, em không thấy cái gì mới cả.
PV: Em bắt đầu tưởng tượng ra câu chuyện “Cuộc chiến hành tinh Phantom” đó như thế nào?
Nguyễn Bình: Em bắt đầu tưởng tượng ra câu chuyện đó từ năm 2010.
PV: Ý tưởng của câu chuyện đó bắt đầu từ đâu?
Nguyễn Bình: Em cũng không rõ nữa. Tự nhiên có một ngày nó xuất hiện trong đầu em thôi. Thế là em bắt đầu cần một cuốn sổ để ghi chép những ý tưởng đó. Sau đó em bắt đầu nghĩ đến việc viết một cuốn sách từ những ghi chép của mình.
PV: Để phục vụ cho cuốn sách đó, em bắt đầu ghi chép những cái gì và tìm kiếm thêm những thông tin gì? Chị hỏi thế bởi chị đọc cuốn sách đó và thấy từng chi tiết trong cuốn sách đó có rất nhiều thông tin?
Nguyễn Bình: Em tìm tất cả những gì em nghĩ ra. Thật may là Internet có hết.
PV: Một nhà thơ, một nhà văn coi mỗi bài thơ, mỗi truyện ngắn với họ như một đứa con tinh thần.  Còn em, em coi nó là gì? Một điều em tâm huyết hay đơn thuần chỉ là một trò chơi của một cậu bé?
Nguyễn Bình: Em chỉ coi nó là một cuốn sổ ghi chép. Đơn giản thế thôi ạ. Một cuốn sổ ghi chép để ghi lại những ý  tưởng, kiến thức của mình, để sau này mình có thể tìm lại khi mình quên đi một điều gì đó. À, chính xác thì em nghĩ như chị nói cũng đúng, có thể coi đó là trò chơi.
PV: Để viết cuốn truyện này, em đã ghi bao nhiêu cuốn sổ?
Nguyễn Bình: “Cuốn sổ” của em là những file word trên máy tính.
PV: Bố em nói em thân thiết với chiếc máy tính và coi nó như một người bạn. Em bắt đầu làm quen với máy tính từ bao giờ?
Nguyễn Bình: Từ hồi ba tuổi.
PV: Em biết chữ từ năm mấy tuổi?
Nguyễn Bình: Từ hồi hai tuổi chị ạ.
PV: Chị từng nghe một câu chuyện về em: từ năm em bốn tuổi, em đã dùng điện thoại nhắn cho bố em một cái tin nhắn mà ai đọc xong cũng cười: “Ông Hòa ơi, ông về thì mua cho tôi một cuốn từ điển Hán – Việt” – chuyện đó đúng chứ?
Nguyễn Bình: Đó là sự thật đấy ạ.
PV: Tại sao em lại thích cuốn từ điển Hán Việt đó?
Nguyễn Bình: Đó là một câu chuyện dài. Theo chị thì em có nên kể không ạ?
PV: Nên chứ.
Nguyễn Bình: Hồi đó chị Ngọc (chị gái đầu của em) vắng mặt ở nhà. Chị ấy đi thực tập ở đâu đó em cũng không nhớ rõ. Em nhớ chị ấy. Trên tường nhà hồi đó có treo một bức thư pháp.
Em mới mày mò xem chữ đó là chữ gì. Em bảo mẹ em lục máy tính thì biết đó là chữ Hán. Em thích cái kiểu chữ Hán, vì em thấy nó lạ lạ hay hay. Nên em đã nhờ bố em mua cuốn từ điển đó.
PV: Chị nghe nói em có thể đọc thông viết thạo chữ Hán. Mà chữ Hán học rất khó. Em học trong bao lâu thì có thể đạt đến trình độ đó?
Nguyễn Bình: Em cũng không nhớ nữa. Nói chung khoảng thời gian đó dài hơn một năm.
PV: Em học nó bằng cách nào?
Nguyễn Bình: Em nhờ bố em mua cuốn từ điển Hán – Việt. Có chữ gì khó thì em tra trong từ điển hoặc search trên máy tính.
PV: Hiện giờ em có thể viết được những ngoại ngữ nào?
Nguyễn Bình: Em cũng chẳng rõ. Em từng nói được tiếng Hán, tiếng Nhật, nhưng giờ em bỏ rồi. Giờ em biết tiếng Anh.
PV: Em có đang học thêm một loại tiếng nào không?
Nguyễn Bình: Em học chữ tượng hình Ai Cập.
PV: Em biết chữ tượng hình Ai Cập trong hoàn cảnh nào? Khi em đi nghiên cứu văn hóa cổ đại Ai Cập?
Nguyễn Bình: Đúng thế ạ.
PV: Bố mẹ em rất kỳ vọng vào em, chị nghĩ như thế không biết có đúng không? Em có bao giờ áp lực về việc sau này mình sẽ phải trở thành người như thế này, thế kia không?
Nguyễn Bình: Em có biết điều đó nhưng em không để ý lắm nên em chẳng có áp lực gì cả.
PV: Trong con mắt của em, thì bố em – một nhà phê bình và bố em - ở vai trò một ông bố thì có gì khác nhau?
Nguyễn Bình: Nhà phê bình thì thường nghiêm túc. Bố em cũng nghiêm túc nhưng trong gia đình, bố em rất hay đùa. Thỉnh thoảng bố em xuyên tạc những bài hát.
PV: Bố em có cuốn “Bàn phím và cây búa”, em đã đọc cuốn sách đó chưa?
Nguyễn Bình: Em chưa đọc. Em không hiểu về báo chí.
PV: Em có bao giờ đọc các tác phẩm văn chương không?
Nguyễn Bình: Tính đến giờ em mới chỉ đọc tiểu thuyết thôi. Từ những ông như Jules Verne (Hai vạn dặm dưới đáy biển), đến Ellison (người vô hình)  một số tác giả người Mỹ và người Anh.

PV:
Cảm giác của em thế nào khi mọi người gọi em là thần đồng?
Nguyễn Bình: Em không thích mọi người gọi em là thần đồng.
PV: Nếu em tự giới thiệu chân dung của mình, em sẽ nói gì?
Nguyễn Bình: Em cũng không rõ nữa. Em thấy thật khó để biết mình là người như thế nào và nói cho mọi người biết mình thế nào.
 
PV: Em nghĩ sao về hai chữ thần đồng?
Nguyễn Bình: Em nghĩ thần đồng là thằng đần. Đấy là sự thật đấy ạ. Em không thích cái từ đó. Em chẳng thích gọi là gì. Chỉ thích được gọi là Nguyễn Bình thôi.
PV: Bố em rất tự hào về những gì em làm được. Nhưng chị biết bố em vẫn có những cái nhắc nhở, uốn nắn, vì bố em sợ việc mọi người ca ngợi nhiều quá sẽ khiến em kiêu ngạo. Khi em viết xong cuốn truyện này, bố em có dặn dò gì không?
Nguyễn Bình: Bố em dặn dò rất nhiều.
PV: Trong những điều bố em dặn dò, em thấy điều gì quan trọng nhất?
Nguyễn Bình: Em cũng không biết ạ.
PV: Một ngày của em, em làm những gì?
Nguyễn Bình: Em viết lách và chơi game.
PV: Em thích game gì?
Nguyễn Bình: Game Angry Bird. Cái game của Mỹ có mấy con chim bắn nhau với mấy con lợn ấy ạ. Chị cứ về search trên google sẽ cho ra một loạt kết quả. Đây, để em search cho chị luôn.
PV: Em có thích chơi các game khác nữa không? Ví dụ những game mà trẻ con bây giờ hay chơi?
Nguyễn Bình: Không ạ. Em không thích các game bạo lực.
PV: Em có tâm đắc với một cuốn sách nào không?
Nguyễn Bình: Không có cuốn nào cả. Tâm đắc nhất của em bây giờ là chó.
PV: Tại sao lại là chó mà không phải là một cuốn sách?
Nguyễn Bình: Bởi vì bây giờ em đang rất thích chó.
PV: Sở thích của em có vẻ thay đổi theo thời gian thì phải. Từ nãy đến giờ chị thấy em đã chuyển từ thích tiếng Hán, sang tiếng Anh, tiếng Nhật và chữ tượng hình Ai Cập. Em thích chó, em có nuôi chó không?
Nguyễn Bình: Em mơ ước nuôi chó nhưng không nuôi được.
PV: Tại sao?
Nguyễn Bình: Em bị hen.
PV: Em có bao giờ để ý đến cuộc sống của mọi người xung quanh?
Nguyễn Bình: Em không quan tâm.
PV: Không quan tâm đến thế giới xung quanh mình, vậy em có quan tâm đến một thế giới nào đó không?
Nguyễn Bình: Nếu là thế giới của những loài chó thì em quan tâm.
PV: Thế giới của chúng có gì thú vị?
Nguyễn Bình: Em thích loài chó vì chúng tinh khôn và trung thành với chủ. Em thích chó vùng cực vì chúng rất đẹp. Chó Tây Tạng là loài chó chiến binh dũng mãnh và cổ xưa. Còn chó Đức thì em thích vì chúng là chó cảnh sát. Chó Anh và chó Pháp thì bé và xinh xắn nên em cũng thích.
PV: Trong tất cả các loài chó đó, em thích loài chó nào nhất?
Nguyễn Bình: Chó Alaska Malamute ạ. Loài chó đó lông cực xù, đuôi cực cong và tuyệt đẹp. Chị  thấy chị cũng sẽ thích ngay. Nó rất giống con sói, rất to. Mặc dù nó chẳng liên quan gì đến sói.
PV: Em có rất nhiều sở thích. Có bao giờ em đòi hỏi bố em đáp ứng những sở thích của em không?
Nguyễn Bình: Thường thì bố mẹ em không chiều.
PV: Thế bố mẹ em chiều trong trường hợp nào?
Nguyễn Bình: Thường thì bố em sẽ không từ chối nếu em đòi bố em mua cho em một cuốn sách. Hoặc nhờ bố in cho một tài liệu nào đó. Những yêu cầu đại loại như thế sẽ được đáp ứng ngay trong ngày hôm sau.
PV: Em có những tố chất đặc biệt hơn so với những đứa trẻ khác. Vậy em  có thấy bố mẹ em đối xử với em khác so với những ông bố bà mẹ bình thường đối xử với những đứa con bình thường không?
Nguyễn Bình: Dạ, khác ạ.  Hôm trước ở buổi trả lời phỏng vấn trong Sài Gòn, bố em cũng nói, các ông bà mẹ khác không  cho con sử dụng máy vi tính, nhưng bố em cho em dùng máy tính từ khi còn nhỏ.
Cũng có ông bố bà mẹ cho con dùng máy vi tính nhưng không cho con dùng internet vì sợ con vào chơi game online. Nhưng bố mẹ em cho em sử dụng internet thoải mái.
PV: Em có muốn thành một vĩ nhân, một nhà khoa học nổi tiếng…hay không?
Nguyễn Bình: Dạ không ạ. Em chỉ thấy thế này là tốt rồi và ngày ngày được trêu chó nữa ạ.Em vốn là người rất thích chó. Nhưng đừng trêu nó nhiều quá không nó sẽ tức.
PV: Khi gặp một cái gì đó khiến em quan tâm, em sẽ làm gì?
Nguyễn Bình: Ví dụ hôm trước em đi ra cửa hàng, em nhìn thấy rất nhiều con thuyền mô hình. Em lập tức về nhà search những thông tin về con thuyền đó. Thấy bất cứ cái gì lạ lạ, em cũng search cho bằng được mới thôi, bao giờ cũng thế.
PV: Một cậu bé đặc biệt như em thì có hay mơ ngủ không và thường mơ về những giấc mơ gì?
Nguyễn Bình: Em toàn mơ về chó thôi ạ.
PV: Bởi vì thời điểm này em đang thích chó. Thế trước khi thích chó thì em mơ về cái gì?
Nguyễn Bình: Em nghĩ đến cái gì thì sẽ mơ cái đó.  Ví dụ như giai đoạn trước em xem phim kinh dị, đêm ngủ em mơ đúng lại cái bộ phim kinh dị đó, chỉ khác là em biến bộ phim đó thành một cái rất buồn cười.
PV: Ngoài sở thích với ngôn ngữ, với sách vở, với động vật, các sở thích khác của em có thường xuyên thay đổi không?
Nguyễn Bình: Dạ có ạ.
PV: Nguyên nhân thay đổi là do đâu?
Nguyễn Bình: Nó có từ trong những cái đó. Có thứ hôm nay em thấy rất hay, nhưng ngày mai lại khác. Hôm nay em thích xem phim hoạt hình “báo hồng”.Ngày mai em lại thích xem các loại phim phiêu lưu. Rồi ngày hôm sau tự nhiên em lại thích xem phim hoạt hình “báo hồng”. Mỗi ngày em lại thấy một điều gì hay trong một việc gì đó.
PV: Những nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình – nhiều người trong số đó là bạn của bố em, họ bàn luận về em rất nhiều. Họ nói rất có thể trong tương lai em sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng. Cũng có người nói lớn lên em sẽ không viết văn nữa. Em nghĩ gì khi nghe những dự đoán của mọi người về mình?
Nguyễn Bình: Em chẳng biết nữa?
PV: Em không quan tâm đến những gì người ta nói về mình?
Nguyễn Bình: Dạ không ạ. Dù khen hay chê em cũng không quan tâm. Em không muốn nghe ai khen mình, cũng chẳng quan tâm khi nghe ai chê mình.
PV: Sắp tới em sẽ nghĩ em sẽ học thêm một ngôn ngữ nào đó không?
Nguyễn Bình: Em muốn học ngôn ngữ của loài chó. Tức là tiếng chó sủa ấy ạ.
PV: Em có nghĩ con người sẽ hiểu được ngôn ngữ của loài chó không?
Nguyễn Bình: Hầu hết mọi người hiểu được ý nghĩ của loài chó qua nét mặt và độ vang của tiếng sủa.
PV: Hiện tại bây giờ em đã bắt đầu tìm hiểu về nó chưa?
Nguyễn Bình: Em đã biết sủa như chó rồi ạ.
PV: Sủa như thế nào?
Nguyễn Bình: Chỉ cần uốn cong lưỡi lên và “gâu gâu, gầu gầu” cho thật giống tiếng chó sủa.
PV: Em biết bao nhiêu cách sủa của loài chó?
Nguyễn Bình: Khoảng mấy chục tiếng sủa. Em sủa đến nỗi mà các con chó phải sủa theo.
PV: Em đã sủa thử với chó rồi sao?
Nguyễn Bình: Em thử nhiều lần rồi. Có lần em hú như chó sói, một con chó quay lại nhìn em kinh sợ.
PV: Làm thế nào em có thể bắt chước tài tình như thế?
Nguyễn Bình: Em nghe đi nghe lại và thử tìm mọi cách để tạo ra âm thanh đó.
PV: Em có mơ ước  được đi đến một vùng đất nào trên thế giới không?
Nguyễn Bình: Em thích nước Mỹ. Vì lịch sử của nước Mỹ  rất hay. Nhưng đôi khi em không thích, vì nước Mỹ có nhiều ma.
PV: Em có sợ ma không?
Nguyễn Bình: Không. Nói chính xác hơn là sợ vừa vừa.
PV: Nghĩa là nếu có một con ma xuất hiện trước mặt em thì em sợ đúng không?
Nguyễn Bình: Ai nhìn thấy ma mà chẳng sợ.
PV: Nhưng có người không tin có ma.
Nguyễn Bình: Cứ đưa người ta đến chỗ có ma, người ta sẽ sợ.
PV: Em có tin là có ma không?
Nguyễn Bình: Em xem ảnh ma lâu rồi ạ. Nếu chị xem thì chị cũng thấy sợ (lập tức mở google ra để giới thiệu về các ảnh ma). Những ảnh này không phải ảnh photoshop đâu mà là ảnh thật hết. Ở Nhà Trắng  cũng có mấy con ma.
Rất nhiều nơi trên thế giới bị ma ám. Có những nơi có cả lời nguyền nữa.Như những lăng mộ Ai Cập. Gia đình Tổng thống Kennedy chết rất nhiều vì họ bị một lời nguyền.
PV: Em có tin vào tâm linh, vào lời nguyền và những bí mật cổ xưa không?
Nguyễn Bình: Những bí mật cổ xưa và những lời nguyền thì em đều lý giải rằng  đó là một dạng công nghệ của thời cổ đại đã thất truyền.
Những công nghệ này được người cổ đại sử dụng sai cách, tạo ra những lời nguyền đó.  Thật ra em cho rằng những công nghệ đó là những công nghệ của người ngoài trái đất.
PV: Có phải chính vì thường xuyên nghĩ về “những công nghệ của người ngoài trái đất” ấy mà em  bắt đầu hình dung về một thế giới ngoài trái đất không?
Nguyễn Bình: Đúng như thế ạ. Đúng là sự thật đấy. Chị nhất định phải xem những bộ phim về người ngoài hành tinh thời cổ đại.
PV: Nhất định chị sẽ xem. Thế em có bao giờ tìm hiểu về những lời nguyền cổ xưa không?
Nguyễn Bình: Hồi sáu – bảy tuổi em tìm hiểu rất nhiều.
PV: Em thấy lời nguyền cổ xưa nào đáng sợ nhất?
Nguyễn Bình: Những lời nguyền đáng sợ nhất đều liên quan đến những lăng mộ cổ ở Ai Cập. Đặc biệt là lời nguyền của Tutan – Khamun (một Pharaoh nổi tiếng của Ai Cập cổ đại). Sau đó là lời nguyền của Super man.
Chẳng hiểu sao những ai đóng Super man sau đó đều chết hoặc bị thương nặng vì một tai nạn nào đó. Còn lời nguyền của chiếc Porsche 550 Spyder tên Little Bastard do tài tử James Dean lái.
Sau khi James Dean qua đời vì một tai nạn với chiếc Porsche này, rất nhiều sự việc kì quái đã xảy ra với chiếc xe này, khiến nhiều người bị chết và bị thương nặng. Cuối cùng nó biết mất mà không ai lý giải được tại sao.
PV: Những lời nguyền – cái mà em gọi là những công nghệ cổ xưa – theo em nó tốt hay xấu?
Nguyễn Bình: Đôi khi có những cái tốt, đôi khi có những cái xấu. Nhưng em thấy hầu hết tất cả được sử dụng sai mục đích.
PV: Theo em thế nào thì mới là sử dụng đúng mục đích?
Nguyễn Bình: Ví dụ cái xe của James Dean, nếu lời nguyền được sử dụng đúng mục  đích thì khi người ta đi trên cái xe đó, người ta phải thành tỉ phú hay gặp những điều may mắn, chứ không thể gặp tai nạn.
PV: Như em nói, những công nghệ cổ xưa, nếu con người cổ đại muốn sử dụng đúng nó, thì họ phải làm gì với nó?

Nguyễn Bình: Họ luôn luôn phải tìm cách sử dụng đúng nó. Trong các truyền thuyết, ông thần này, ông thần kia sử dụng phép thuật, vũ khí. Nhưng em tin họ không phải là thần. Họ là người ngoài hành tinh.
PV: Vậy ngay cả những vị thần trên đỉnh Olympus trong thần thoại Hy Lạp, em cũng tin họ là người ngoài hành tinh?
Nguyễn Bình: Đúng thế. Em có rất nhiều bằng chứng.  Chẳng hạn như việc trên đỉnh Olympus có những quầng sáng và những quầng sáng đó bay lên trời. Thế thì chẳng khác gì UFO bay lên cả.
PV: Chúng ta tiếp tục nói về những lời nguyền cổ xưa một chút nhé.  Em nói rằng những lời nguyền cổ xưa được sử dụng sai mục đích. 
Nhưng lời nguyền trong những lăng mộ của Pharaoh Ai Cập phục vụ để nguyền rủa những kẻ xâm phạm sự an nghỉ vĩnh hằng của các Pharaoh. Vậy em thấy lời nguyền có mặt tốt mặt xấu gì không, hay em thấy xấu cả?
Nguyễn Bình: Lời nguyền sẽ tốt  nếu ám lên những kẻ xấu, kẻ giết người, kẻ cướp, những tên trộm lăng mộ; còn sẽ là lời nguyền xấu nếu ám lên những người vô tội.
PV: Em có bao giờ sợ mình sẽ gặp phải một lời nguyền nào đó không?
Nguyễn Bình: Em không sợ. Theo em tất cả các lời nguyền đều đã thất truyền hoặc được giải mã hết rồi.
PV: Em có thấy ở Việt Nam có lời nguyền cổ xưa nào không?
Nguyễn Bình: Dạ, em không biết ạ.
PV: Chị có cảm giác em chỉ tìm hiểu về những thứ ngoài Việt Nam, còn Việt Nam thì có vẻ em không quan tâm, đúng không?
Nguyễn Bình: Vâng.Vì ở Việt Nam ít thứ bí ẩn. Khi khám phá các nước khác, em thấy dễ tưởng tượng hơn. Còn ở Việt Nam thì thật khó cho việc tưởng tượng.
Ví dụ như trận chiến trên sông Bạch Đằng chẳng hạn, em không thấy dễ tưởng tượng bằng trận chiến của quân Pháp trên sông Nile (còn được gọi là trận vịnh Aboukir).
PV: Em ấn tượng với những trận chiến nào trong lịch sử nhân loại?
Nguyễn Bình: Những trận chiến trong Chiến tranh thế giới lần thứ nhất; cuộc xâm lăng của Napoleon; cuộc nội chiến ở Mỹ.
PV: Tại sao em lại thấy những trận chiến của những nước khác lại ấn tượng và dễ hình dung hơn những trận chiến của Việt Nam?
Nguyễn Bình: Vì nó để lại nhiều chứng tích và thông tin hơn. Lên mạng, thấy những trận chiến lớn trên thế giới search google bằng tiếng nước nào cũng có. Những trận chiến của Việt Nam chỉ có mỗi tiếng Việt.
PV: Em có vẻ say mê nước Mỹ. Tại sao nước Mỹ thu hút em?
Nguyễn Bình: Vì rất nhiều mặt. Kiến trúc độc đáo, lịch sử có nhiều sự kiện nổi bật, công nghệ phát triển từng ngày. Em cũng thích Mexico và Nhật ngày xưa. Mexico là nơi tập trung của rất nhiều nền văn hóa khác nhau.
PV: Em thích mọi người đối xử với em như thế nào? Như một đứa trẻ mười tuổi hay như một người lớn?
Nguyễn Bình: Dĩ nhiên là em thích được đối xử như một người lớn. Em không thích bị gọi là bé ơi, bé à, cưng ơi, cưng à hay đại loại thế.
PV: Cám ơn em.
Vietnamnet - Theo Nghệ thuật mới - số 2

Thiên tài sẽ không xuất hiện ở Việt Nam?




Tại sao Đỗ Nhật Nam không thể trở thành những Ngô Bảo Châu tiếp theo. Hay chúng ta phải cay đắng thừa nhận: thiên tài sẽ không xuất hiện ở Việt Nam. Ai cho họ xuất hiện?
Cách đây vài năm, nguyên CEO của FPT, Trương Đình Anh từng gây xôn xao dư luận bằng phát ngôn "Ước mơ của tôi là trở thành tỉ phú năm 35 tuổi và trở thành Thủ tướng năm 40 tuổi". Trong vô vàn giấc mơ của vô vàn người, ước mơ của Trương Đình Anh trở nên khác biệt, và anh bị "soi" chỉ vì... không chịu mơ giống họ.
Trong khi người khác bận "trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo" hay "làm giáo viên để chăm lo sự nghiệp trồng người"... giống như những câu trả lời hay được gà cho các thí sinh hoa hậu, thì một người lại "dám" mơ làm tỉ phú và Thủ tướng. Không được! Mơ cũng phải theo... lề thói, khác đi là phải... ném đá.
Khi Trương Đình Anh dẫn dắt công ty tốt, thành công, "dư luận" khen anh quyết đoán, dám nghĩ dám làm. Khi Trương Đình Anh thất bại, phải rời vị trí CEO, "dư luận" lại kể tội: ai bảo không khiêm tốn, khác người, không biết đối nhân xử thế...
Thế nào là không có tuổi thơ?
Không chịu "rút kinh nghiệm" từ trường hợp Trương Đình Anh, cậu bé Đỗ Nhật Nam đang hứng chịu cơn mưa đá từ dư luận. Tội lớn nhất của cậu là đã không chịu suy nghĩ, nói năng giống những đứa trẻ bằng tuổi, can tội tự hào về những thành tích đạt được quá sớm, can tội mê sách "chính trị, xã hội, khoa học"..., lại còn dám mơ trở thành giáo sư tin học đầu tiên, chuyên gia mật mã của Việt Nam và Mỹ.
Trong đám đông đang "ném đá" Đỗ Nhật Nam, phần nhiều là các ông bố bà mẹ. Có chút gì đó vì Nam "can tội" giỏi hơn con họ. Phần lớn còn lại ứng xử theo quán tính vốn đã hằn thành rãnh được tôi luyện từ trong trứng nước.
Những sản phẩm giáo dục "lò gạch", 100 viên như một, không chấp nhận sự khác thường - lúc nào cũng bắt những đứa trẻ phải nem nép sợ sệt, nói theo khuôn sáo - mới cố tình phớt lờ một đứa trẻ có quan điểm, góc nhìn riêng và dám thể hiện quan điểm đó để chú trọng chỉ trích những tiểu tiết "không nhìn vào người đối diện" khi xem Nam trả lời phỏng vấn.

Lại còn những quan tâm đầy cao cả Đỗ Nhật Nam bị mất tuổi thơ. Không hiểu "tuổi thơ" ở đây phải được hiểu theo tiêu chí nào. Nếu là tuổi thơ theo nghĩa hạnh phúc của con người thì phải được biện giải theo cách: con người (trong đó có trẻ em như Nam) được tự do tìm hạnh phúc trong đam mê của mình, và Nam mê sách. Không lẽ Nam phải có "tuổi thơ" bằng cách dán mắt vào màn hình game online, tivi, đồ chơi đắt tiền... hay học ngày học đêm như những đứa trẻ khác?

Chỉ có thể nói một đứa trẻ nào đó (bị) mất tuổi thơ khi chúng rơi vào tình huống bắt buộc phải làm việc gì hay sống một cuộc sống chúng không mong muốn. Ví dụ: lao động kiếm sống vì nghèo đói, không có người giám hộ; bắt buộc cầm súng vì chiến tranh, v.v. Ở đây Nam được phiên lưu bay bổng trong thế giới sách của cậu, và chắc chắn cậu thích thú ở đó. Lí do gì nói Nam "không có tuổi thơ"?
Nói cách khác, chính những người ném đá Nam "không có tuổi thơ" vì họ được thừa hưởng những quy tắc và giáo lí ứng xử còn nhiều định kiến và nặng nề trong xã hội; không cho phép con người được mạnh dạn có những suy nghĩ riêng và dám thể hiện suy nghĩ ấy, không dám đứng ngoài quán tính đám đông.
Thế mới có chuyện những học sinh bị trừng phạt không thương tiếc vì dám "cãi" thầy cô giáo. Thầy cô giáo cũng là người, chẳng lẽ không bao giờ sai. Những nhà giáo dục cũng là người, chương trình của họ cứ soạn ra là hoàn hảo, và trẻ em không bao giờ được phép có phát hiện hay có quan điểm riêng?
Không thể trở thành Ngô Bảo Châu tiếp theo?
Định kiến: trẻ con phải nghe người lớn, người trẻ phải "noi gương" già đã làm các mầm thiên tài chẳng nảy ra được, vì vừa nhô đầu lên đã bị đánh bẹp. Xã hội sẽ đi mãi một đường ray cũ rỉ, mà chẳng biết đường đó đúng hay sai. Ai (được phép) lái tầu đi đường khác.
Hơn nữa, chú trọng vào những tiểu tiết "không khiêm tốn" "không nhìn thẳng vào người đối diện"... theo hướng quy kết Nam không lễ phép theo chuẩn mực quy định cho một đứa trẻ, người ta bỏ qua hoặc cố tình phớt lờ việc Nam rất tinh tế và tôn trọng nguyên tắc: tôn trọng giá trị này, nhưng không làm tổn thương giá trị khác. Em so sánh Tiếng Anh có lợi thế này, Tiếng Việt có cái hay thế kia; giáo dục của Việt Nam có thể chưa tiên tiến bằng Mỹ, Nhật; nhưng có lợi thế sân nhà, ngôn ngữ và văn hóa..vv..
Nam luôn nhìn ra và định lượng công bằng về các giá trị. Một thái độ điềm đạm và tỉnh táo, đáng trân trọng. Theo tôi đó là sự thành công nhất của bố mẹ Nam, ngoài sự thông minh thiên bẩm không có gì phải bàn cãi của em.
Tại sao Nam phải "khiêm tốn" khi những phẩm chất của em là có thực, đã được chứng minh qua những thành tích cụ thể. Trân trọng giá trị và thành quả của mình là không chỉ là công bằng với chính mình, là còn thể hiện sự chính trực, đường hoàng, khẳng khái.
Thái độ của Nam cũng giống thái độ của GS Ngô Bảo Châu khi anh nói: "cá nhân tôi thấy xứng đáng", khi có lời này khác về việc anh được Nhà Nước tặng nhà. Bản thân mình không công bằng với chính mình, tỏ ra khiêm tốn nghĩa là giả tạo. Tại sao "người lớn" ép buộc Nam phải tỏ ra e dè, máy móc khi thể hiện mình.
"Người lớn" hùng hồn kết luận rằng Nam già dặn, phán quyết em mắc bệnh ngôi sao và "sẽ ngã đau". Nhưng "người lớn" không thấy rằng chính ước mơ chuyên gia mật mã, giáo sư đầu tiên, Hà Nội tuyệt vời... chính là phần trẻ con của em, hồn nhiên trong sáng, bay bổng.
Không lẽ cha mẹ em phải nói cho em biết: con học ở Hà Nội, bố mẹ phải "chạy trường", Việt Nam không/chưa có Viện Mật mã, xây dựng được nó phải vượt qua muôn nghìn lực cản, trong đó cả những định kiến sẵn có đang nhắm vào em. Hay muốn trở thành giáo sư ở Việt Nam em phải "được lòng" vô số người... Chẳng có bố mẹ nào muốn làm vẩn đục con theo cách đó, bố mẹ Nam đương nhiên càng không.
Một đứa trẻ có tư duy sắc bén, định hướng rõ ràng như vậy - chưa ai dám nói em sẽ làm được những gì - nhưng có thể khẳng định ngay em sẽ không đi chệch hướng, không trở thành một con người bạc nhược, méo mó giống như nhiều tâm hồn chông chênh không định hướng ngoài xã hội kia.
Một bộ phận "người lớn" đi quá xa khi thành lập các trang web bôi nhọ, vùi dập em không thương tiếc. Đặt ngoài việc vi phạm Quyền trẻ em, quyền tự do ngôn luận, những "người lớn" đáng tuổi ông bà cha chú của Đỗ Nhật Nam có hả hê khi dày vò hành hạ một đứa trẻ 11 tuổi như vậy không.
Cả dãy số 0 vẫn chỉ là 0, cho đến khi số 1 đứng vào đầu hàng. Những Đỗ Nhật Nam chính là số 1.
Tại sao Đỗ Nhật Nam không thể trở thành những Ngô Bảo Châu tiếp theo. Hay chúng ta phải cay đắng thừa nhận: thiên tài sẽ không xuất hiện ở Việt Nam.
Ai cho họ xuất hiện?
Theo VietNamNet

Cậu bé 3 tuổi bất ngờ trở thành “hiện tượng truyền hình”ở TQ

Chỉ mới 3 tuổi, nhưng cậu bé đã có thể khiến ban giám khảo sửng sốt, khiến hàng ngàn khán giả kinh ngạc…
Cậu bé 3 tuổi người Trung Quốc – Zhang Junhao – đang trở thành “hiện tượng” mới của chương trình truyền hình tìm kiếm tài năng “Amazing Chinese”. Là một thí sinh nhỏ tuổi, sở hữu ngoại hình đáng yêu và một phong cách trình diễn tràn đầy năng lượng, cậu bé đã khiến ban giám khảo sửng sốt, đồng thời làm tan chảy trái tim của các khán giả.
Tiết mục giao lưu – trình diễn của cậu bé Zhang Junhao kéo dài tới hơn 9 phút nhưng không khiến người xem có cảm giác “dài lê thê” mà ngược lại, luôn cảm thấy hứng thú với cách biểu diễn và cách đối đáp rất tự nhiên, ngây thơ nhưng không kém phần sâu sắc và ý nghĩa của cậu.
Zhang Junhao mới 3 tuổi nhưng có thể nhìn thấy ở em khả năng “khớp nhạc” rất chuẩn khi em không khó khăn gì trong việc phối hợp chính xác các động tác với nền nhạc mỗi khi ban giám khảo chuyển bài bằng chiếc điều khiển tự động.
Junhao còn rất nhỏ nhưng khi đứng trên sân khấu, em luôn làm chủ được “vũ đạo” và cảm xúc của mình. Khi ban giám khảo hỏi em có sợ không, cậu bé trả lời rất bình tĩnh: “Không ạ!”. Junhao cho biết trước đây cậu bé chưa từng đứng trước một lượng khán giả lớn tới như vậy nhưng cậu vẫn nhún nhảy rất đáng yêu, rất tự tin, và hoàn toàn khớp với nhạc.
Cậu bé 3 tuổi gây sốt dân mạng nhảy 'Gangnam Style' - Ảnh 1
Khán giả có mặt tại khán phòng như vỡ òa trước sự xuất hiện đầy bất ngờ và gây hưng phấn của cậu bé 3 tuổi. Giám khảo – nam diễn viên võ thuật Lý Liên Kiệt – vốn nổi tiếng là người khó tính nhưng cũng bị chinh phục bởi cậu bé “tinh quái” này.
Khi được hỏi cậu bé đã học những điệu nhảy này ở đâu, Junhao cho biết: “Ngày ngày cháu đều tập nhảy thể dục ở ngoài quảng trường cùng với cha, mẹ, chị gái, cô và bà nội”.
Ban giám khảo lại hỏi tại sao Junhao thích nhảy vậy, cậu bé cho biết: “Tại vì cháu thích nhảy thôi. Khi cháu nhảy, mẹ cháu cười. Mẹ nói rằng nụ cười là hạnh phúc”.
Giám khảo hỏi tiếp: “Hãy cho chúng ta biết ước mơ của cháu là gì?”, Junhao trả lời: “Ước mơ của cháu là làm cho mọi người hạnh phúc bởi vì cháu đang rất hạnh phúc. Mọi người có đang hạnh phúc không?”.
Sự ngây thơ, trong sáng nhưng cũng rất tình cảm, chân thành trong cách đối đáp của cậu bé khiến ban giám khảo và khán giả ban đầu cười ồ đầy thú vị nhưng càng về sau, người ta càng lặng đi vì xúc động bởi cách suy nghĩ rất giản đơn nhưng cũng rất… chín chắn của cậu bé Junhao 3 tuổi.
Theo Dantri