Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Người bạn không vụ lợi - DOG

DUY CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI BẠN KHÔNG VỤ LỢI …
Best Speech; Faithful, Even in Death
By William Safire
Published: April 18, 1999
(Theo bình chọn của phóng viên William Salire của tờ The NewYork Times, bài “Biện minh trạng” của luật sư George Graham Vest tại phiên tòa xử vụ kiện “Người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ” là bài phát biểu hay nhất trên thế giới trong khoảng 1000 năm qua)
Gentleman of the Jury,                                                                                                   
Thưa quý ngài hội thẩm,
The best friend a man has in the world may turn against him and become his enemy. His son or daughter that he has reared with loving care may prove ungrateful.
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù quay ra chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi ra có thể là một lũ vô ơn.
Those who are nearest and dearest to us, those whom we trust with our happiness and our good name may become traitors to their faith. The money that a man has, he may lose. It flies away from him, perhaps when he needs it most. A man's reputation may be sacrificed in a moment of ill-considered action. The people who are prone to fall on their knees to do us honor when success is with us may be the first to throw the stone of malice when failure settles its cloud upon our heads.
Những người gần gũi, thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động dại dột một giờ. Những kẻ thủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những người đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận.
The one absolutely unselfish friend that man can have in this selfish world, the one that never deserts him, the one that never proves ungrateful or treacherous is his dog.
Duy chỉ có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có thể có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở – đó là con chó của chúng ta.
A man's dog stands by him in prosperity and in poverty, in health and in sickness. He will sleep on the cold ground, where the wintry winds blow and the snow drives fiercely, if only he may be near his master's side. He will kiss the hand that has no food to offer; he will lick the wounds and sores that come in an encounter with the roughness of the world. He guards the sleep of his pauper master as if he were a prince. When all other friends desert, he remains. When riches take wings, and reputation falls to pieces, he is as constant in his love as the sun in its journey through the heavens.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên đất lạnh, dù gió đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết dập vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là được! Nó hôn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ cho ta như thể là một ông hoàng, dù ta có khi là một kẻ ăn mày. Dù khi ta bán gia bại sản, thân bại danh liệt thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như vầng thái dương trên bầu trời.
If fortune drives the master forth an outcast in the world, friendless and homeless, the faithful dog asks no higher privilege than that of accompanying him, to guard him against danger, to fight against his enemies.
Nếu chẳng may số phận ta đã bị đẩy ra bên lề xã hội, không bạn bè, không gia đình, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, được bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
And when the last scene of all comes, and death takes his master in its embrace and his body is laid away in the cold ground, no matter if all other friends pursue their way, there by the graveside will the noble dog be found, his head between his paws, his eyes sad, but open in alert watchfulness, faithful and true even in death.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết đến rước linh hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy – khi tất cả các thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để tiếp tục cuộc đời của họ – thì khi ấy, vẫn còn trên nấm mộ ta con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở to cảnh giác, trung thành và chân thật ngay khi ta đã chết rồi./.

Con không chê cha mẹ khó
Chó không chê chủ nhà nghèo


Con chó và người ăn mày


Chuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất. Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viết ra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sự thương xót của khách qua lại.
Mỗi ngày, ông chỉ biết ngồi chồm hỗm dựa vào thành cầu, co ro rúc mặt vào trong đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May mà người qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạc lẻ vứt vào trong bát.
Khi đêm đến, người hành khất sẽ trở về chỗ trú ngụ của ông – một cái vườn rau ở ngoại ô, bị bỏ hoang đã lâu. Một hàng rào xiêu vẹo bao lấy vườn rau bỏ hoang, bên trong có một túp lều nát, người hành khất già đã lánh rét ở đó được mấy mùa đông lạnh giá. Trong vườn rau còn có một miệng giếng khô, bên giếng có một gốc cây già.
Gió mùa đông bắc ùa về, thành phố đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Người trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định sẽ về nghỉ, bỗng từ đâu chạy tới một con chó nhỏ. Con chó bị lạnh tới nỗi run lên từng chập, trõ mõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra là vì đêm hôm trước ông đã dùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấy trong người ra một chiếc bánh bao, khẽ khàng bỏ vào trong bát.
Con chó nhỏ ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặt vào bát ăn lấy ăn để.
Người ăn mày mang con chó về “nhà” của mình, từ đó người chó quấn quít không rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắng quanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú, liền thi nhau ném tiền vào trong bát. 
Người ăn mày phát hiện ra đây là cơ hội lớn, liền huấn luyện cho con chó.
Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, ngoạm bát xin ăn nhảy tới nhảy lui trước mặt những người qua đường. Vậy là người ăn mày lại càng thu được nhiều tiền thêm.
Người ăn mày bỗng dưng “ phát tài”, liền lấy tiền đi đánh xổ số. Thật là nằm mơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, không lâu sau ông trúng giải độc đắc.
Cứ như là số mệnh vậy. Người ăn mày mua lại vườn rau bỏ hoang, rồi từ mảnh đất đó xây lên một ngôi nhà lộng lẫy, nhưng ông vẫn giữ lại túp lều nát, miệng giếng khô cùng gốc cây già và nếp hàng rào lưa thưa ngày nào ở vườn sau khu nhà mình.
Trong phòng của người ăn mày bày biện đầy những đồ xa xỉ, ông bỗng chốc mê mẩn việc sưu tầm đồ cổ, thích cung phụng những mỹ nhân chân dài, lại càng thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người khi ông rút trong túi ra cả xập tiền lớn.
“ Quý ngài ăn mày” bắt đầu đi gặp gỡ giới thượng lưu, dĩ nhiên lúc nào ông cũng mang theo con chó nhỏ của mình. Các bà mệnh phụ ra sức ủng hộ nhiệt liệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông ra sao.
Điều duy nhất làm cho “ quý ngài ăn mày” cảm thấy khó xử chính là chú chó nhỏ, bởi những người thượng lưu khác đều nuôi những con chó giống quý, thuần chủng kia!
Cho tới một hôm, con chó con bướng bỉnh của ông cắn rách tai một con chó cái giống quí, ngay giữa bữa tiệc. Chủ nhân con chó nổi trận lôi đình, làm cho ngài ăn mày cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Sau đó cho nó vào một chiếc lồng gỗ, buộc vào một sợi dây thừng dài và thả xuống cái giếng khô.
Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, giống như tiêu diệt hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông ta.
Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó nhỏ trung thành, ông ta có thể thoải mái một mình đi gặp các cô em phục vụ dễ thương ở quán rượu, hoặc đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa.
May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vài miếng thịt, vì tiếng sủa của con chó cho ông biết rằng người bạn ngày khốn khó xưa kia vẫn còn sống.
Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, người hành khất ngược lại cảm thấy không hề vui vẻ, chó nhỏ đi rồi, bạn bè quý tộc của ông ta cũng không hề nhiều hơn, vả lại có một hôm, nhằm lúc ông uống rượu say lướt khướt, đã buột miệng để lộ ra cái thân phận thấp hèn ngày xưa.
Lũ người kia bỗng chốc chế nhạo và quay mặt lạnh nhạt với ông ta. Người ăn mày cuối cùng hiểu ra rằng, trên đời này chỉ có chú chó nhỏ đã từng trải qua hoạn nạn với mình mới là người bạn chân chính nhất. Thế mà ông nỡ vứt nó xuống dưới giếng khô.
Người ăn mày chạy thật mau đến bên giếng, thả cái cũi gỗ xuống. Nhưng chó con chỉ đi quanh cái lồng gỗ mà không dám nhảy vào trong.
Người ăn mày chạy đi tìm một cái dây to, một đầu cột vào gốc cây, tự mình trèo xuống đáy giếng cứu chó con. Giếng rất sâu, nhưng ông không sợ hãi chút nào. Đáy giếng tối om om, lại bốc lên mùi thum thủm, ông vội cắp con chó rồi trèo lên. Chó con chẳng hề oán trách chủ mình, vui mừng liếm mặt người chủ lâu ngày mới gặp lại.
Bác sỹ giỏi nhất trong thành cũng không thể trị nổi bệnh của chó nhỏ. Người hành khất vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình, mỗi ngày đều cho nó đồ ăn ngon nhất, đi đâu cũng dắt theo.


Con chó nhỏ vui lắm, lúc lắc cái đuôi nhỏ, nhưng đầu nó chỉ có thể quay nhìn đằng sau, đôi mắt lúc nào cũng ngước nhìn trời cao.
Người ăn mày mang chó nhỏ đi khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, ông cầm tiền bỏ vào tân tay những người hành khất khác. Thấy những người ấy cảm kích cầm tiền của mình, ông cảm thấy thật là mãn nguyện.
Rồi ông bắt đầu có dự định mới, ông báo cho những người ăn mày trong cả thành tới nhà ông lĩnh tiền.
Tin tức truyền đi rất nhanh, đội ngũ ăn mày tới lĩnh tiền càng lúc càng đông. Những người được tiền rồi dùng mọi lời lẽ hoa mỹ nhất trên đời để tán tụng ông, khiến ông hưng phấn khôn tả.
Đài truyền hình tới, bản tin buổi tối cũng có phóng sự nói về ông.
Ngày thứ hai, mọi người như nước thủy triều xông tới nhà ông, có những người chẳng phải ăn mày cũng gia nhập vào đội quân lĩnh tiền.
Người hành khất cứ chìm đắm trong cảm giác vinh dự vui sướng, ngày nào cũng bận rộn chạy qua chạy lại giữa ngân hàng và nhà mình.
Cho đến một hôm, ngân hàng báo cho ông biết tiền trong tài khoản đã hết, ông đành phải nói với hàng dài những người xếp hàng rằng : Hết tiền để phát mất rồi!
Đám người xếp hàng lập tức biến thành một đoàn hỗn loạn.
Chúng bắt đầu mắng chửi : “ Đồ ti tiện!” “Sao đến lượt tao lại không phát nữa!” “ Dạy cho nó một bài học!”.
Bọn chúng xông vào nhà ông, ném gạch tới tấp làm vỡ hết cửa sổ. Ông chốt cửa nhà lại, nhưng cũng sắp bị đám người xô đổ đến nơi rồi.
Sợ quá, ông chạy ra vườn sau. Trông thấy sợi dây thừng còn buộc bên miệng giếng, ông vội vã leo xuống. Lúc sắp xuống tới đáy giếng, bất ngờ đầu dây thừng buộc ở miệng giếng bị rơi ra, người hành khất cùng sợi dây vẫn nắm chắc trong tay rơi xuống đáy giếng tối om.
Cảnh sát mất rất nhiều công sức mới giải tán được đám người hung hãn, nhưng ngôi nhà gần như đã biến thành một bãi hoang tàn, những thứ có thể lấy được, người ta đều cướp đi hết.
Thời gian mỗi ngày một qua đi, người ăn mày chỉ đành trú lại ở đáy giếng vừa tối vừa lạnh, ông ta ngóc mặt lên gào với trời, với trăng, chẳng ai nghe thấy.
Chó con mỗi ngày chạy đi khắp nơi kiếm thức ăn ném xuống giếng, lúc thì là chiếc bánh bao đã mốc meo, khi thì miếng xương đã biến mùi. Chó con kiếm thức ăn rất khó khăn, vì đầu nó chỉ có thể nhìn ngược đằng sau.
Không làm thế nào được, nó chỉ biết nằm dài ra mà hít hà dưới đất, vớ được miếng thịt hỏng hay gì đó là ngóc dậy chạy về miệng giếng khô ngay.
Có một lần, chó con còn vứt xuống cả xác một con mèo chết.
Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, chó con thậm chí còn không để dành thức ăn cho bản thân, người nó gầy chỉ còn da bọc xương, thế rồi nó yếu đến mức sức lực để đi cũng không còn.
Người ăn mày ngày nào cũng gào thét khản cả cổ, chẳng có ai tới cứu ông ta.
Vài ngày liên tiếp chó con không thả đồ ăn xuống nữa, người ăn mày không biết con chó đã xảy chuyện gì. Ông đau đáu nhìn lên mảnh trời hình tròn nhỏ bé trên miệng giếng, biết rằng mình sắp chết.
Một buổi sớm, những tiếng người nói chuyện rầm rì trên miệng giếng đánh thức người hành khất khỏi cơn mê sảng, ông thu hết chút sức tàn hô lên một tiếng.
Ông được mọi người dùng dây thừng đưa lên, ánh sáng mặt trời chói lọi làm ông không mở nổi mắt. Mọi người săm soi người đàn ông lem luốc hôi thối trước mặt :
“Nếu không phải thấy có xác con chó con chết ở miệng giếng này, thì chẳng có ai nghe được tiếng kêu của ông.” Người ăn mày nhìn cái xác gầy guộc của chó nhỏ, nước mắt rơi ướt cả bộ lông dính đầy đất bẩn của nó.

Theo vicongdong.vn


Chú chó trung thành ở bên mộ chủ trong suốt 6 năm

Dog Has Been Watching Over His Owner's Grave for Six Years

Captain the German Shepard is redefining loyalty.
Một chú chó Đức tên Captain thể hiện lòng trung thành.
According to the (U.K.) Daily Mail, the dog ran away from home after his owner, Miguel Guzman, died. Captain ran to the gravesite so he could stay beside Guzman's final resting place. Captain has been standing guard over Guzman for the past six years, and seems prepared to stay until the end. 
Theo tờ báo Daily Mail (U.K), Capitan đã bỏ nhà đi sau cái chết của ông chủ Miguel Guzman vào năm 2006. Captain chạy đến ngôi mộ để nói có thể ở lại bên cạnh nơi an nghỉ cuối cùng của ông Guzman. Con chó đứng canh ở đó suốt 6 năm qua và dường như chuẩn bị ở đó đến cuối đời.
Captain was adopted by Guzman as a present for his son in 2005. The following year, Guzman died and was buried in a cemetery in Villa Carlos Paz, Argentina. The family said that when they returned from the funeral in 2006, the dog was missing. They found Captain a week later when they visited the cemetery. The dog was sitting by Guzman's grave.
Captain được ông Guzman mua để làm quà tặng con trai Damian 13 tuổi của mình vào năm 2005. Ông mất đột ngột vào tháng Ba năm sau đó và được chôn cất tại nghĩa trang Villa Carlos Paz ở Ac-hen-tina. Gia đình Guzman nói rằng khi họ trở về nhà từ tang lễ của ông, chú chó Captain đã biến mất. Một tuần sau đó, họ nhìn thấy Captain khi đến thăm mộ. Con vật tội nghiệp đang ngồi bên cạnh ngôi mộ chủ mình. Kể từ đó, chú chó hiếm khi rời khỏi nghĩa trang thị trấn Villa Carlos Paz ở trung tâm Argentina.
"We had never taken him to the cemetery so it is a mystery how he managed to find the place," Mr. Guzman's wife shared with Daily Mail. "We went back the next Sunday, and he was there again. This time, he followed us home and spent a bit of time with us, but then went back to the cemetery before it started getting dark."

Bà quả phụ Veronica nói với tờ báo Cordoba của Argentina: “Chúng tôi đã tìm kiếm nó nhưng nó đã biến mất. Chúng tôi nghĩ con chó hẳn đã bị xe cán chết.” Chủ nhật tuần tiếp theo chúng tôi tới nghĩa trang và Damia nhận ra con thú cưng của mình. Capitan tiến lại gần chúng tôi, sủa và rên rỉ như thể đang khóc.
Bà quả phụ Veronica chia sẻ với tờ báo Daily Mail: “Chúng tôi chưa từng đưa nó tới nghĩa trang vì vậy làm cách nào nó tìm thấy địa điểm đó là một điều khó lý giải.” “Chúng tôi quay trở lại vào ngày Chủ nhật kế tiếp và con chó vẫn ở đó. Lần này, nó theo chúng tôi về nhà và dành một chút thời gian ở với chúng tôi, nhưng sau đó nó quay trở lại nghĩa địa trước khi trời trở tối. Tôi nghĩ rằng nó không muốn để Miguel một mình vào buổi tối.”
Captain goes home occasionally to spend time with the family, but always makes sure to return to the cemetery by nightfall, never spending a full evening at his old abode. Guzman's wife believes that the devoted animal is afraid to leave her late husband alone for the night. 
Captain thỉnh thoảng về nhà và dành một chút thời gian ở với gia đình, nhưng luôn luôn quay trở lại nghĩa địa trước khi trời trở tối mà không khi nào dành hết buổi tối ở lại ngôi nhà cũ của nói. Vợ ông Guzman tin rằng con vật tận tụy này lo sợ không muốn để chồng bà một mình vào buổi tối.”
The cemetery's director, Hector Baccega, remembers the day the dog appeared on the premises. Baccega said that Captain spent some time wandering around the plots until he discovered Guzman's grave on his own. Now the dog has become part of the place, always at his deceased master's resting spot by 6 o'clock. 
Giám đốc nghĩa trang Hector Baccega nhớ lại ngày đầu tiên chú chó xuất hiện ở khu vực này. Vào ban ngày, thỉnh thoảng nó đi dạo quanh nghĩa địa nhưng luôn luôn quay trở lại mộ chủ. Bây giờ con chó đã trở thành một phần của nơi này, vào đúng sáu giờ nó nằm trên mộ và ở đó cả đêm. Ông Baccega nói rằng các nhân viên ở nghĩa trang giờ đang chăm sóc Capitan.
Staff at the cemetery have started feeding and caring for Captain to ensure he stays healthy. While Guzman's son has tried to bring Captain back many times, he realizes that the dog has found a new home. "I think he's going to be there until he dies too," the son said. "He's looking after my dad."
Trong khi con trai của Guzman Damian cố gắng để đưa Capitan về nhà nhiều lần nhưng anh ấy nhận thấy nó luôn quay trở lại nghĩa trang. Anh nói: Tôi nghĩ nó sẽ ở đấy đến chết thì thôi. Nó đang chăm sóc cho bố tôi.”
Câu chuyện này giống với câu chuyện cảm động về Hachiko, một chú chó giống Akita chờ đợi ông chủ Hidesaburo ở nhà ga Tokyo hàng ngày trong suốt chín năm kể từ tháng 5/2015 sau cái chết đột ngột của ông tại nơi làm việc.
Theo Kim Tuyến – Dailymail - giaoduc.net.vn
Bức Ảnh Được Chụp Sau Một Trận Lốc Xoáy Ở OHIO Người Chủ Ôm Con Chó Của Mình Khóc Nức Nở Vì Đã Tìm Thấy Được Chú Bạn Thân Của Mình Vẫn Còn Sống 

Cô gái 19 tuổi gốc Việt và bộ ảnh nổi tiếng toàn nước Mỹ

Cô bé 19 tuổi gốc Việt Jessica Trinh đã gây xúc động cho cả nước Mỹ với bộ ảnh tuyệt đẹp về chú chó Chuppy thân yêu của cô.
Chuppy đã gắn bó với cô bé một khoảng thời gian dài của tuổi thơ. Những bức ảnh của Jessica về người bạn của mình thể hiện cảm xúc trong sáng thường rất khó nắm bắt trong các bức hình thú nuôi.
Thậm chí, ngay cả rapper Mỹ nổi tiếng Snoop Dogg cũng đăng tải một trong những hình ảnh đẹp đến sững sờ này trên tài khoản Instagram cá nhân.
 Bộ ảnh tuyệt đẹp về chú chó Chuppy do Jessica Trinh thực hiện.

"Một số người Việt tàn nhẫn vì ăn nhiều thịt chó?"

Người Việt mình ăn quá nhiều thịt, nhẫn tâm giết thịt cả con vật trung thành nhất với mình nên tâm địa ngày càng độc ác. Thế nên mới có chuyện con giết cha, chồng giết vợ, vợ giết chồng không ngần ngại...

Hãy tạm bỏ qua không bàn đến văn hóa ẩm thực và phát triển du lịch. Chúng ta hãy nghĩ đến những vấn đề phát sinh từ việc ăn thịt chó. Chỉ vì ăn thịt chó mà rất nhiều nhà mất chó, sinh ra nhiều “cẩu tặc”, vô tình tạo ra làn sóng đánh giết “cẩu tặc”. Nếu chúng ta hạn chế ăn thịt chó thì đâu đến nỗi nhà nhà mất chó như vậy.

Điều quan trọng hơn cả là ăn thịt chó tác động lớn đến tâm tính của con người.
Chó là con vật giàu tình cảm và rất trung thành với con người. Chúng ta vẫn thường xem chúng như những người bạn. Xét về mặt tâm linh, chó có tầng mức linh hồn thuộc loại cao, do đó khi giết và tra tấn chó thì mức độ đau đớn, giận dữ và xúc cảm của linh hồn chó sẽ nhiễm vào thịt chó. Khi ăn thịt chó có vẻ ngon miệng nhưng người ăn đã nhiễm đầy sự giận dữ và đau đớn vào cơ thể. Kết quả người ăn thịt chó dễ sinh nóng giận, cố chấp. Có lẽ vì thế mà xã hội ta ngày càng bạo lực, giết người không ghê tay, vô cảm với đồng loại.
Giết chó cũng là giết lòng xúc cảm yêu thương nơi con người, bởi chúng ta vẫn thường coi chúng là bạn. Giết con vật thân thiết với mình là hành động tàn nhẫn và vô nhân đạo, nó kích thích tính ác độc và tàn nhẫn nơi còn người. Hôm nay chọc tiết một con chó, ngày mai có thể đâm một con người không biết gớm tay.
Những kẻ ăn thịt chó và cố xúy cho việc giết chó chắc chắn là kẻ dãn man, sống không bao giờ có tình yêu thương người khác. Kẻ đó chỉ sống với bản năng con mà thôi.
Người Việt Nam chúng ta vốn giàu lòng nhân ái, lại được giáo dục trong hệ tư tưởng Tam giáo hàng ngàn năm qua. Với người xưa luôn lấy NHÂN - NGHĨA - LỄ - TRÍ - TÍN làm đầu, làm tiêu trí để đánh giá và rèn luyện nhân cách của mình, ngày nay điều đó vẫn luôn luôn đúng.
Để rèn luyện mình không dễ, mong rằng các bạn hãy dang tay ra che chở và bảo vệ quyền được sống, được bảo vệ và thương yêu với những chú chó, mèo đầy tình nghĩa thủy chung với chúng ta. Có thế từ sâu thẳm tâm hồn của chúng ta mới thực sự thấy trong sạch và thanh thản.
Độc giả Trần Sơn - Vietnamnet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét