Muối mặt mỗi khi đi Tây ăn buffet
Đọc bài viết Không bán hàng cho người Việt vì họ xấu tính ,
tôi thấy cũng phải nhìn hai mặt của một vấn đề. Cứ ra nước ngoài đi du
lịch, công tác mới thấy xấu hổ thay cho người Việt bởi cái thói ham ăn,
tục uống.
Các
cụ ta bảo miếng ăn là miếng nhục, đúng thật. Ở trong nước thì không
sao, nhưng ra nước ngoài mà gặp người Việt mình ăn cùng nhà hàng thì
thật nhục không tả nổi. Không chỉ tham ăn, tham uống mà người Việt mình
còn gây ồn ào, xả rác bừa bãi.
Hè
năm ngoái đi du lịch sang Thái Lan, vào một nhà hàng ăn buffet. Tôi
ngạc nhiên khi nhìn thấy cái biển ghi tiếng Việt “xin mời ăn bao nhiêu
lấy bấy nhiêu”. Vào ăn rồi mới biết tại sao người ta phải trưng cái biển
đấy.
Nhà
hàng đông khách, ai ai cũng xếp hàng đợi đến lượt mình lấy đồ ăn. Bỗng
dưng một cặp đôi người Việt từ đâu ùa tới chen ngang, những người xung
quanh chỉ biết lắc đầu cười. Hai người này vô duyên đến mức đứng hóng
lấy tận 4-5 con hàu, trong khi bồi bàn đang tách từng con hàu một cho
khách. Nhìn thấy mà nhục không dám hé răng nói nửa lời vì sợ người ta
biết mình cùng dân tộc với hai con người kia.
Vào
một nhà hàng khác thì lại gặp thằng cha người Việt ăn tham, bê mấy đĩa
đồ ăn đầy bự về bàn, cứ như kiểu không lấy thì sợ ai hốt hết ấy, ăn
không hết rồi bỏ bê ở đấy. Nhìn mà ngán ngẩm.
Thêm
một lần choáng nữa ở nhà vệ sinh khi gặp cái biển to tướng, đánh máy
hẳn hoi “đi vệ sinh nhớ dội nước”. Nhục nhất là chỉ có mỗi tiếng Việt mà
không có tiếng khác. Đúng là dân Việt mình đầy thói xấu trong mắt người
nước ngoài.
Còn
chuyện xả rác bừa bãi thì nhiều vô kể. Hay gặp nhất là ở sân bay. Có
lần tôi đang ở sân bay Đài Loan, vì thời tiết xấu nên bị hoãn chuyến bay
lại 2 giờ. Sân bay đông người không đủ chỗ ngồi, rất nhiều người nước
ngoài phải đứng. Thế mà một đoàn người Việt, toàn những người trẻ 8x, 9x
lôi báo ra trải dưới sàn ngồi, lôi bài ra đánh reo hò ầm cả sảnh. Đến
khi đứng dậy thì báo mỗi chỗ một mảnh, mặc đấy cho nhân viên sân bay
dọn.
Thói xấu của người Việt mình thì đầy, có kể đến 3 trang giấy cũng không hết. Nghĩ mà xấu hổ.
Độc giả Nguyễn Báu
Nhà ngoại giao kể chuyện người Việt xỉa răng giữa thủ đô Pháp
Là
một công chức ngoại giao, thường xuyên đưa các đoàn công tác của các
tỉnh ra nước ngoài, tôi xin được kể một số mẩu chuyện về các công chức,
trí thức Việt như sau:
1.
Ở giữa sân bay Charles de Gaulle (Pháp) hay sân bay Frank Furt (Đức),
hoặc bất kỳ một sân bay lớn nào khác ở châu Âu, nếu nhìn thấy đoàn người
nhốn nháo, vali, hành lý cồng kềnh, túi to, túi nhỏ, tay xách nách mang
thì đích thị là người… Việt Nam.
Dù
đã rất nhiều lần nhắc là phải tôn trọng tuyệt đối quy định cân nặng của
hành lý, nhưng lần nào tôi cũng thấy nhóm công tác đem thừa đến chục
cân hành lý. Gặp nhân viên sân bay nào dễ tính, nếu mình xin xỏ thì họ
cho đem theo một vài cân thừa. Nhưng đa số lần, ngay giữa những sân bay
hoành tráng nhất châu Âu, tôi chứng kiến cảnh người Việt tháo tung hành
lý, nào là đồ ăn thức uống, nào là quần áo mỹ phẩm bày bừa ra sảnh
đợi.., í ới, ồn ã loạn cả lên gọi nhau xem có đồ nào thừa, đồ nào thiếu.
Có
hành khách còn mang quả mít to đùng sang Séc cho người thân, nhưng do
thừa cân, người này vứt quả mít vào thùng rác. Thế là an ninh sân bay
được một phen náo loạn… vì tưởng quả mít là quả bom. Cảnh tượng trông
nhếch nhác và lộn xộn đến mức người châu Âu đi qua không khỏi ném lại
cái nhìn tò mò và ái ngại.
2.
Một lần, tôi đưa đoàn công tác ở tỉnh X đi thưởng thức món đặc sản bò
bít tết trên Đại lộ Champs-Élysées (Pháp). Ăn xong, trong lúc đang chờ
trả tiền, nhìn ra ngoài thì ôi thôi, hơn chục người nhà mình đứng giữa
vỉa hè vừa cười nói chỉ trỏ, vừa cầm tăm xỉa răng.
Có
cán bộ còn vừa há mồm vừa xỉa, xong cũng không vứt đi mẩu tăm bẩn mà cứ
ngậm lúng búng trong mồm đi dạo khắp các địa điểm tham quan khác. Họ
không biết, đối với người Pháp, việc cầm tăm xỉa răng… không khác gì
việc họ nhìn bạn đi tiểu tiện giữa chốn đông người. Nói đến việc nay,
lại xấu hổ khi có vài người trong đoàn vì quá buồn… tiểu, không nhịn
được nên đã tự động lảng ra đi tìm bụi rậm giữa vườn hoa trên thủ đô
nước bạn để… tè bậy.
Vào
quán ăn, không ít người nhìn sang các bàn bên cạnh, chỉ trỏ vào chai
rượu của họ rồi bán tán xem đó là rượu gì? Có người hồn nhiên thò tay
lấy túi giấy đựng hàng để sau quầy tính tiền khiến người bán được phen
hết hồn vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ăn to, nói lớn, đi lại ầm
ầm… là chuyện hồn nhiên như cơm bữa mà tôi gặp ở hầu hết các đoàn công
tác người Việt, trong đó có không ít những người là cán bộ cao cấp của
các tỉnh.
Nhà
tắm và vệ sinh ở khách sạn Pháp được trải thảm vì họ thiết kế một buồng
tắm riêng bằng kính nên nước không thể bắn ra ngoài. Một số người Việt
khi tắm xong có thói quen giặt quần áo trên bravo rửa mặt, có người còn
xối nước giặt ngay trong buồng tắm kính, thế là nước chảy tràn ướt đẫm
cả thảm, tràn cả ra ngoài. Nhìn phục vụ phòng và quản lý người Pháp lên
giải quyết vụ việc mà tôi không còn có cái lỗ nào để chui...
Đấy chỉ là một vài chuyện nhỏ mà không nhỏ của những người Việt “hồn nhiên” khi đi công tác nước ngoài.
Độc giả Quang Sơn
Nghe Tây nói về thói "tham ăn tục uống" của nhiều người Việt
Tôi đã từng sống ở Châu Âu hơn chục năm. Tôi có người bạn (Tây) nó nhận xét về văn hóa người Việt thế này.
1.
Ngồi: Anh ta bảo người châu Âu khi ngồi một gót chân kê dưới mông, một
đầu gối cao một đầu gối thấp trông rất đẹp. Con gái thì đẹp và kín đáo.
Còn người Việt ngồi xổm 2 chân bằng nhau, lại còn dạng ra thấy phản cảm,
cả trai cả gái như nhau.
2.
Đi: 4 người Việt Nam đi thang máy mà cũng tắc đường bởi vì 2 người
trong đứng sẵn chỗ ra, 2 người đứng sẵn chỗ vào. Khi cửa mở cắm đầu mà
đi không ai chịu nhường ai thế là tắc đường. Đôi khi còn xô đẩy, cãi cọ
nhau. Khi đứng đợi cầu thang luôn luôn đứng về bên phải. Khi cửa mở cứ
thế mà vào đơn giản như vậy mà không chịu học. Ở phi trường lên máy bay
thì tranh nhau lên. Khi xuống lại tranh nhau xuống. Cả giám đốc, trưởng
phòng, doanh nhân và người có “điều kiện”, thậm chí có ông Việt kiều 30
năm mới về nước cũng thế. Thằng bạn bảo không hiểu nổi, tôi mới bảo tao
còn chả hiểu nổi nữa là mày.
3.
Ăn uống: Nó kể vài chuyện như sau vì làm chung ở Hotel Mariot hơn 300
phòng. Nhân viên đông có đến vài chục quốc tịch. Ăn sáng, săn trưa không
mất tiền, vừa đủ no theo yêu cầu. Nhưng tao thấy người Việt Nam nhà mày
(nhỏ con) lại ăn nhiều, tham ăn và dốt. Ví dụ ăn nhiều thì lấy thức ăn
làm 2 hay 3 lần, đằng này làm một đĩa như cái mả tổ. Còn thêm 2 cốc sữa
tươi khoảng 1 lít. Có món ngô non họ làm vừa nước vừa hạt người Việt rất
thích. Khi ăn nước thì húp soàn soạt. Ăn hạt ngô lẽ ra lấy thìa mà ăn,
đằng này lại lấy cái nĩa để xúc hạt, rồi hạt còn thì lấy miệng hút nghe
chùn chụt. Người Âu ăn họ ngậm miệng lại nhai nên không nghe tiếng chứ
10 người Việt Nam mà ăn uống thì âm thanh nghe như… Thấy mà ngượng thay.
Năm
1995 có đoàn cán bộ một tỉnh miền Trung sang du lịch và nghiên cứu thị
trường gì đó. Chúng tôi có tổ chức giao lưu ăn uống. Thế mà hắn nhớ có
một ông mặc áo kẻ sọc đỏ ăn xong lấy tăm xỉa răng, xỉa xong rồi đưa lên
mũi ngửi. Thật hết chỗ để nói. Tôi biết ông ấy là lãnh đạo ngành thương
nghiệp tỉnh. Hắn còn nói cái một thanh niên nói được tiếng Pháp hút
thuốc lá vẩy cả tàn thuốc xuống thảm lót nhà. Tôi biết anh này làm ở ủy
ban kế hoạch của tỉnh.
Hắn
nói người Việt còn rất nhiều cái để nói và không muốn kể thêm sợ mất
lòng. Còn thì nghĩ khác văn hóa vùng miền, quốc gia nói riêng và văn hóa
nhân loại nói chung. Thông qua những cử chỉ, hành vi của con người nó
toát lên sự được giáo dục, được học hỏi và hòa nhập. Qua đó họ tôn trọng
hay xem thường văn hóa quốc gia đó. Nghĩ thấy buồn và xấu hổ thay.
Độc giả Thao Hue
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét